Triệu Luân lập tức động dung, trong ánh mắt còn có một tia lửa nóng. Ở trong Hoàng Đô, Thủy Nhạn Ngọc lại có danh xưng là tiểu nữ hoàng, không phải bởi vì thực lực của nàng mạnh, thiên phú cao, hay gia thế kinh người gì, mà là nàng quyến rũ phong tình, có chút giống Loạn Tinh nữ hoàng. Nữ hoàng đại nhân không ai có thể trèo cao, nếu như ôm Thủy Nhạn Ngọc vào trong ngực mà nói, cũng có thể trở thành thay thế phẩm, bởi vậy Thủy Nhạn Ngọc nổi danh hơn Chu Mộng Hòe một bậc. May mà Triệu Luân là con trai độc nhất của Triệu đại tướng quân, lại hạ thủ sớm nhất, tuyên bố "chủ quyền" với Thủy Nhạn Ngọc, này mới không người nào dám mơ ước. Đó là một vưu vật có thể làm cho người tiêu hồn thực cốt, mà lo lắng nhi tử trầm mê bể dục, Triệu đại tướng quân hạ nghiêm lệnh, cấm Triệu Luân cưới vợ trước Nhật Nguyệt Cảnh, lúc này mới để Thủy Nhạn Ngọc thủ đến bây giờ, bằng không sớm đã bị gia tộc "bán". Bởi vậy, mỗi lần nhìn thấy Thủy Nhạn Ngọc sẽ để hắn tà hỏa đại sinh, hận không thể lập tức đẩy vưu vật phong tình vạn chủng này. - Ha hả, ta chỉ là giết người mà thôi, Nhạn Ngọc hà tất ngạc nhiên? Hắn nhàn nhạt nói, từ lúc Thủy Nhạn Ngọc thả lời cùng Lăng Hàn tư định chung thân, ở trong lòng hắn đã tuyên bố Lăng Hàn tử hình, chỉ là không nghĩ tới nên làm sao giết đối phương mà thôi. - Sự tình của ta và ngươi không nên liên lụy tới người không liên quan! Thủy Nhạn Ngọc lớn tiếng trách cứ. Triệu Luân cười lạnh nói: - Tiểu tử này không có quan hệ gì sao? - Triệu Luân, ngươi muốn làm sao mới bằng lòng bỏ qua! Thủy Nhạn Ngọc cắn môi đỏ mọng nói, trước đây nàng quả thực chỉ muốn lợi dụng Lăng Hàn để thoát khỏi Triệu Luân, nhưng ở sau Thiên Hải Bí Cảnh, ý tưởng của nàng cũng lặng yên phát sanh biến hóa. Hiện tại, nàng tuyệt không nguyện nhìn Lăng Hàn chết. Triệu Luân híp mắt một cái, không khỏi lộ ra vẻ giận dử. Hắn coi Thủy Nhạn Ngọc như bảo bối trong tay, nhưng đối phương chưa từng có chút quan tâm với hắn? Hiện tại thế nào, vì một dân đen, Thủy Nhạn Ngọc cư nhiên nguyện ý hi sinh hết thảy. Điều này làm cho hắn đố kị đến phát cuồng. Không được, Lăng Hàn nhất định phải chết! Triệu Luân hừ một tiếng, một chỉ điểm qua Thủy Nhạn Ngọc, đồng dạng chế trụ nàng, tiếp đó mới lướt về phía Lăng Hàn. Chết! Chết! Chết! - Ta cũng không tin, vẫn không giết được một trung cực vị nho nhỏ! Triệu Luân cười lạnh, trên hai tay hắn có thần văn đáng sợ chớp động, như là nước gợn. Ba! Hắn vỗ qua một chưởng, ngực của Lăng Hàn nhất thời xuất hiện một lỗ máu, huyết nhục trong nháy mắt tiêu thất, hiện ra bạch cốt. Đáng sợ nhất là, Lăng Hàn đã vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, nhưng vết thương khôi phục lại rất chậm. - Ha ha ha ha! Triệu Luân một chiêu hiển uy, nhất thời cất tiếng cười to, hắn sẽ hủ thực huyết nhục toàn thân Lăng Hàn, sau đó tiêu dung thần thức, triệt để xóa đi tên tình địch này. - Trung cực vị dù sao cũng chỉ là trung cực vị! Hắn khinh bỉ nói. Lăng Hàn cũng không hoảng loạn, vừa chống đở, vừa lãnh đạm nói: - Ngươi bất quá là ỷ vào cao hơn ta hai tiểu cảnh giới mà thôi, cùng giai đánh một trận, ta giết ngươi như giết gà vậy! - Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này, ngày hôm nay ngươi đã định trước phải chết, ai cũng không cứu được ngươi! Triệu Luân lành lạnh nói, công kích gấp hơn. - Vậy sao? Một thanh âm tức giận vang lên, từ đàng xa truyền tới. - Bái… bái kiến Cửu Quận Vương! Nhất thời, người xung quanh đều quỳ xuống, không người nào có thể ngoại lệ. Coi như là Tả Hữu Tướng, Thất Đại Tướng quân, có thể gặp hoàng không quỳ, vậy cũng phải ôm quyền hành lễ, biểu đạt tôn kính. Gặp Cửu Vương như gặp trẫm, này là thánh ý của Loạn Tinh nữ hoàng. Triệu Luân không thể như Triệu đại tướng quân, hắn vội vã ngừng công kích, nửa quỳ xuống. Hồ Phỉ Vân từ trong đám người đi ra, thấy Lăng Hàn bị thương, nhất thời kinh hô một tiếng nói: - Lăng Hàn, ngươi bị thương! Nàng vừa gọi như thế, thiếu chút nữa hù chết những người khác! Cửu Quận Vương cư nhiên quan hệ tốt với Lăng Hàn như vậy? Cửu Quận Vương a, này là thân phận gì, ngay cả Tả Hữu Tướng, Thất Đại Tướng quân thấy cũng phải cung kính nghe lệnh, một trong chín hồng nhân trước mặt Nữ Hoàng bệ hạ, cư nhiên bị Lăng Hàn câu được? Giờ khắc này, người người đều lộ ra vẻ đố kị, nếu như Lăng Hàn thật cưới Cửu Quận Vương mà nói, hắn sẽ từ dân đen của Tiểu Thế Giới nhảy vọt Long môn, ngay cả đại nhân vật như Tả Hữu Tướng cũng không cách nào so sánh. - Không có gì. Lăng Hàn gật đầu. Thân thể của Triệu Luân có chút run run, hắn sao có thể nghĩ đến, thời điểm Lăng Hàn dây dưa với Thủy Nhạn Ngọc còn có thể câu được Cửu Quận Vương, đây quả thực không có thiên lý a! Lúc này Hồ Phỉ Vân mới bình tĩnh nói: - Triệu Luân, ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ tính là bản lãnh gì! Đều nói ngươi là Hoàng Đô đệ nhất thiên tài, tốt, ngày hôm nay để Bản Vương kiến thức một chút! - Di Mộc, khóa tu vi của hắn của lại, để hắn và Lăng Hàn công bình đánh một trận. Nàng nhìn một nữ vệ nói. - Vâng! Người nữ kia vệ không chút do dự xuất thủ, nhấn về phía Triệu Luân. Tuy Triệu Luân vừa giận vừa sợ, nhưng một là căn bản không dám nghịch lại Cửu Quận Vương, thứ hai nữ vệ xuất thủ là cao thủ Nhật Nguyệt Cảnh, hơn nữa còn tới trung cực vị, thực lực không biết nghiền ép hắn mấy vạn lần. Không huyền niệm chút nào, hắn bị áp chế ngay lập tức, hai trên ngọn Sơn Hà xuất hiện Thần Liên màu đen, bị sanh sanh khóa lại. Cảnh giới của hắn rơi xuống tới trung cực vị, ngang với Lăng Hàn. Tuy trong học viện có rất nhiều cường giả, nhưng bởi vì cố kỵ Triệu đại tướng quân nên đều không xuất thủ, hiện tại Cửu Quận Vương tự mình hạ lệnh, thì ai dám xen vào việc của người khác? Triệu đại tướng quân so với Cửu Quận Vương, ai lớn ai nhỏ? Nói giỡn, nếu như Triệu đại tướng quân dám tranh luận với Cửu Quận Vương, rất nhanh Thất Đại Tướng quân sẽ biến thành Lục Đại Tướng Quân, điểm ấy hoàn toàn không cần hoài nghi. - Hiện tại, các ngươi đánh đi! Hồ Phỉ Vân lạnh lùng nói, tựa hồ không mang theo một tia thiên vị. Triệu Luân tự nhiên là tức giận đến gần chết, dân đen của Tiểu Thế Giới này rốt cuộc có ma lực gì, mới chỉ hơn nửa năm, trước sau có nữ nhi của Tả Tướng, Cửu Quận Vương vì hắn xuất đầu, mà tuy thân phận của Thủy Nhạn Ngọc, Cổ Linh Ngọc thấp hơn rất nhiều, nhưng cũng là danh môn khuê tú, mỹ danh lan xa. - Cùng giai đánh một trận thì như thế nào, Triệu Luân ta chính là đệ nhất thiên tài nghìn năm qua, ai có thể là đối thủ của ta? Hắn cất tiếng cười to, nhưng lúc này lại không dám có bất kỳ khinh thường nào, hai tay hắn siết chặt, ông, trên tay lập tức có kim quang nỡ rộ. ---------------