Chương 11: Editor: Tâm Meoo 555 Hôm sau. Tứ hoàng tử từ xưa đến nay vẫn luôn ôn hòa nho nhã lại bỗng nhiên nổi cáu không thôi, dọa hết tất cả mọi người trong phủ Tấn Vương. Lâm hoàng hậu nghe tin vội vàng cho người gọi hắn đến Phượng Nghi Cung. “Nghe hạ nhân nói, sáng sớm nay con tỉnh lại đã như nổi điên, còn đập vỡ hết mọi thứ trong phòng nữa.” Lâm hoàng hậu hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Quý Thanh rủ mắt, khẽ cười nói: “Đại sự sắp đến, nhưng hiện tại Tô thị nữ đã không còn nằm trong sự khống chế, nhi thần e sợ sẽ có chuyện phiền phức xảy ra, tâm trạng có hơi bất ổn, nóng nảy một chút.” Vẻ mặt hắn tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm đen, hiển nhiên là không ngủ ngon. Lâm hoàng hậu thấy thế không hề quan tâm an ủi, ngược lại giọng điệu lạnh băng, câu chữ nghiêm khắc: “Ý chí không vững chắc như thế, sao có thể thành đại sự được, yếu đuối như vậy, ngày sau làm sao có thể đăng cơ kế vị. Thanh Nhi, con thật sự khiến mẫu hậu quá thất vọng rồi, hôm nay chính là Khánh Công Yến, cố giữ trạng thái thật tốt, đừng để xảy ra bất cứ sai lầm nào ở trong yến tiệc.” Hai tay Thẩm Quý Thanh đặt ở trên đùi đã siết chặt thành quyền, ôn hòa cười một cách hời hợt: “Mẫu hậu chỉ bảo rất phải, nhi thần đã biết.” Lâm hoàng hậu như đang nghĩ đến điều gì, cười nhưng lại như không cười mà nhìn hắn: “Chẳng lẽ Thanh Nhi đang không nỡ bỏ Tô thị nữ, đã rung động trước nàng ta rồi, nên mới có thể nóng nảy như thế.” Thẩm Quý Thanh cúi đầu nhấp nhẹ nước trà, trong mắt hắn, cảm xúc hỗn loạn, phức tạp đến mức khiến người khác không nhìn ra: “Nhi thần làm sao có thể không nỡ bỏ chứ, nhi thần không thích nàng ta, từ trước đến nay chỉ đang lợi dụng nàng ta mà thôi.” ※ Trên đường phố trong Kinh thành lại xuất hiện không ít xe ngựa đẹp đẽ quý giá, từng chiếc từng chiếc chạy về phía ngoại ô, đều là những nhà quan lại quyền thế muốn tới suối nước nóng hành cung để tham gia Khánh Công Yến. Xe ngựa của phủ Thừa tướng cũng nằm trong số đó. Xe ngựa của Tô phụ Tô mẫu ở phía trước, ngựa của hai vị huynh trưởng đi ở bên, Tô Trường Nhạc được mọi người bảo vệ ở bên trong. Xe ngựa có trải một lớp đệm trắng như tuyết bằng nhung tơ vừa êm dày lại vừa thoải mái, huân hương vừa thơm vừa ấm áp, ngồi ở bên trong xe gần như không cảm nhận được sự xóc nảy trên đường đi, vừa ấm áp vừa thoải mái. Suối nước nóng đến yến tiệc cũng không quá xa, xe ngựa đến cửa hành cung cũng không mất nhiều thời gian. Xe ngựa của phủ Thừa tướng phủ vừa mới đến, thì xe ngựa của Ôn phủ đã dừng lại trước cửa hành cung. Ôn Sở Sở vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy bóng dáng của Tô Trường Nhạc, nha hoàn vừa mới đỡ nàng ta xuống dưới, nàng ta đã nhanh chóng vừa cười vừa gọi: “Nhạc Nhạc!” Ở trước cửa có nhiều đoàn xe ngựa ra ra vào vào, Ôn Sở Sở vừa mới hô lên hai tiếng như vậy, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tô Trường Nhạc. Đây là lần đầu tiên Tô Trường Nhạc xuất hiện trước chốn đông người kể từ sau khi nàng bị thương. Tất cả những người có mặt ở đây đều có xuất thân cao quý, tất cả đều là những nhà có công lao, nổi danh trong kinh thành, khi nhìn về phía Tô Trường Nhạc, bởi vì lo ngại về thân phận của nàng, tuy rằng ánh mắt của bọn họ không quá mức càn rỡ nhưng cũng mang theo ý tứ thăm dò. Lời đồn truyền khắp kinh thành, mỹ nhân đệ nhất kinh thành bị ngã ngựa, va đập vào đầu, không chỉ quên hết mọi chuyện sau năm bảy tuổi, mà còn trở thành kẻ ngốc, quay lại trở về thành nha đầu lỗ mãng chỉ biết làm trò cười của tám năm trước, hành vi cử chỉ còn không bằng hài tử bốn hoặc năm tuổi của gia đình có quyền thế. Trước kia Tô Trường Nhạc xinh đẹp nổi danh biết bao nhiêu, không chỉ nhận được sự yêu thương của đế hậu, mà còn có thân phận là đích nữ của phủ Thừa tướng cao quý, không chỉ có danh xưng mỹ nhân đệ nhất kinh thành, hai năm trước còn định thân với Tứ hoàng tử, cũng chính là Tấn Vương của hiện tại, không bao lâu nữa sẽ gả vào phủ Tấn Vương, có bao nhiêu người hâm mộ nàng, càng không biết có bao nhiêu người ghen tị với nàng. Hiện giờ mỹ nhân đầy may mắn kia lại trở thành kẻ ngốc, có không biết bao nhiêu người đang cười vào mặt nàng. Tô Trường Nhạc ngước mắt nhìn về phía Ôn Sở Sở, đôi mắt cong cong, chậm rãi cười lên. Xem ra Ôn Sở Sở thật sự chán ghét nàng, gấp gáp muốn cho nàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Trên mặt nàng nở nụ cười vui vẻ mà xán lạn, giống như cũng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy Ôn Sở Sở. Hai huynh đệ Tô gia nghe thấy Ôn Sở Sở gọi tên Tô Trường Nhạc, ngẩng đầu liếc nhau, không hẹn mà cùng đi đến bên cạnh Tô Trường Nhạc, đồng thời giữ chặt muội muội đang ngốc nghếch chạy về phía Ôn Sở Sở. Tô Trạch văn võ song toàn, hai nhi tử, một người giỏi văn một người giỏi võ, đại nhi tử mỗi năm đều nhẹ nhàng nhàn nhã làm quan ở Hình Bộ, nhi tử thứ hai còn chưa nhược quán đã làm tiểu tướng quân, danh tiếng của hai huynh đệ ở trong kinh thành đều không nhỏ, cũng chỉ mới vừa đứng lên, những ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu về phía Tô Trường Nhạc, trong nháy mắt đã ít đi hơn phân nửa. Tô Ngọc lạnh nhạt liếc về phía Ôn Sở Sở, đôi mắt dài hẹp hơi nhướng lên, nhìn là đang cười, lại mang theo một cảm giác lạnh lẽo. Tô Thiên Dương là người thẳng tính, hắn và Thẩm Tinh Lan đều giống nhau, không khống chế được biểu cảm, tất cả cảm xúc đều viết hết trên mặt, khi nhìn phía Ôn Sở Sở, sắc mặt hắn có vẻ như không tốt lắm. Hắn mới chiến thắng trở về từ Mạc Bắc xa xôi, cũng giống như Thẩm Tinh Lan, trên người đều mang theo sát khí rất nặng, ánh mắt hắn không chứa bất kì cảm xúc gì, không nhanh không chậm quét qua đám người xung quanh đang chờ xem kịch vui, khí thế không giận mà uy vẫn khiến cho đám người kia cảm thấy căng thẳng, đám người đang vây xem người tản đi không ít. Đợi Tô Trường Nhạc lấy lại tinh thần, đã phát hiện các huynh trưởng không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh nàng, một người bên trái một người bên phải. “Tô đại ca, Tô nhị ca.” Ôn Sở Sở cười dịu dàng rồi đi đến trước mặt huynh muội Tô gia, vẫn lên tiếng chào hỏi giống như trước kia. Tô Thiên Dương hơi nhướng mày, nói một cách kỳ quái: “Từ khi nào mà ta lại có nhiều thêm một muội muội thế, sao ta lại không biết gì?” Nụ cười trên mặt Ôn Sở Sở hơi cứng lại, chân tay luống cuống không biết phải làm sao, nhìn về phía Tô Trường Nhạc. Nàng ta biết, Tô Trường Nhạc là một người đơn thuần, còn trọng tình trọng nghĩa, từ nhỏ đã đối đãi tốt với bằng hữu, cho dù nàng có quên hết những chuyện mấy năm nay, thì khi nhìn thấy bằng hữu tỉ muội gặp phải khó khăn, nàng nhất định sẽ giúp đỡ hoà giải. Quả nhiên, Tô Trường Nhạc vừa nhận được ánh mắt cầu cứu của nàng ta, bèn hoang mang nhớp mắt, quay đầu hỏi Tô Thiên Dương đang đứng ở phía bên tay trái của nàng: “Nhị ca, sao huynh lại có thể nói như vậy, Sở Sở là bằng hữu tốt nhất của ta, đều giống như ta, gọi các huynh là đại ca thì có chỗ nào không đúng chứ?” Ôn Sở Sở nghe vậy cúi đầu nở nụ cười, trong mắt chợt lóe lên vẻ vừa lòng rồi lại biến mất. Nàng ta ngẩng đầu, còn chưa kịp nói điều gì, đã nghe thấy Tô Ngọc mở miệng nói: “Ta và Thiên Dương còn chưa có mối hôn sự, Ôn Nhị cô nương cũng còn là khuê nữ, xưng hô thân mật như thế, e là không ổn.” Sắc mặt Ôn Sở Sở bỗng nhiên trắng bệch, dùng sức nắm chặt chiếc khăn ở trong tay, ý cười một lần nữa cứng lại ở khóe môi. Tô Trường Nhạc nhìn về đại ca đang đứng ở bên tay phải, gật đầu như đã hiểu được chút ít, hỏi: “Thế Sở Sở phải xưng hô với các ca ca như thế nào được?” Tô Ngọc nhìn về phía Ôn Sở Sở, tươi cười ôn hòa, lời nói lại mang theo cảm giác lạnh buốt đầy xa cách: “Tô Thị lang, Tô Tiểu Tướng quân.” Cách xưng hô vừa khách sáo vừa xa lạ. Lời nói của Tô Ngọc lọt vào trong tai của những người xung quanh đang vểnh tai lắng nghe, bọn họ vốn đang chờ xem trò hay của mỹ nhân đệ nhất kinh thành, hiện tại ánh mắt của mọi người đều sôi nổi đầy vẻ hứng thú. Ôn Sở Sở có giao tình tốt với Tô Trường Nhạc, từ trước đến nay vẫn luôn gọi đều hai huynh đệ Tô thị như vậy, trước kia chưa từng nghe huynh đệ Tô thị nói lời gì cả, ngày hôm nay hai huynh đệ bọn họ lại phân rõ khoảng cách với nàng ta trước mặt người khác, có thể nói hoàn toàn không để lại chút tình cảm thể diện nào cả. Phần lớn những người đang đứng xem kịch hay ở đây đều có thân phận không hề tầm thường, đều là thế tử, đích tử hoặc quý nữ, những người lớn lên trong danh môn thế gia từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy những cảnh lừa gạt lẫn nhau, ngoại trừ những người lớn lên ở biên quan như Tô Trường Nhạc, thì người nào cũng thông suốt hiểu rõ. Bọn họ rất nhanh đã hiểu ra, lúc trước Tô Trường Nhạc xảy ra chuyện ở trại đua ngựa của Ôn gia, hiện giờ hai huynh đệ Tô thị này luôn mang dáng vẻ phân chia khoảng cách với Ôn Sở Sở, chẳng lẽ là việc Tô Trường Nhạc bị ngã ngựa lần này không phải là ngoài ý muốn, mà có liên quan đến Ôn Sở Sở? Nếu đúng như vậy, Ôn Nhị cô nương quả là người có vô cùng tâm cơ, thậm chí có thể nói là ác độc. Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, đối tượng chú ý của mọi người trong nháy mắt đã chuyển từ Tô Trường Nhạc sang Ôn Sở Sở, tất cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu pha lẫn sự nghi hoặc đều đổ dồn lên người Ôn Sở Sở, dù vẻ mặt mỗi người khác nhau, nhưng đều vô cùng phấn khích. Mọi chuyện xảy ra đến mức này, thật sự là nằm ngoài sự tính toán của Ôn Sở Sở, vốn dĩ nàng ta muốn cho Tô Trường Nhạc gặp cảnh lúng túng, hiện tại, không hiểu tại sao lại biến thành chính nàng ta gặp rắc rối. Đủ loại ánh mắt như những mũi kiếm đâm vào người, Ôn Sở Sở gần như có thể tưởng tượng những người đó đang đứng ở trong tối suy đoán và cười nhạo nàng ta như thế nào. Sắc mặt nàng ta vừa xanh vừa trắng, trong mắt dần dần xuất hiện hơi nước, nước mắt rơi lã chã nhìn về phía Tô Trường Nhạc. Đáng tiếc hiện giờ Tô Trường Nhạc, cũng chỉ là một nha đầu không hề hiểu tâm tư gì cả, chỉ mang tâm trí của năm bảy tuổi, đâu có thể hiểu được những tính toán loanh quanh rắc rối trong kinh thành, dù rằng Ôn Sở Sở có vẻ rất bất lực và đáng thương, Tô Trường Nhạc vẫn mang vẻ mặt không rõ lí do. Có điều, cho dù nàng không hiểu nguyên do, nhưng thấy khuôn mặt Ôn Sở Sở toàn là nước mắt, vẫn sốt ruột mà an ủi nàng ta: “Sở Sở, tỷ đừng khó chịu, các ca ca không có ý gì đâu.” Ôn Sở Sở vừa nghe thấy những lời này, lại nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vô (số) tội của Tô Trường Nhạc, cơn giận đều nghẹn hết ở trong bụng, trong khoảng thời gian ngắn thế, nàng ta không có cách nào phản bác được lời nói của Tô Trường Nhạc, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Đôi bàn tay đặt ở ống tay áo chợt siết chặt, đầu ngón tay gần như đã tiến sâu vào da thịt, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười hoàn mỹ, đã biết sửa đổi cách xưng hô: “Tô Thị lang, Tô Tiểu Tướng quân.” “Đi thôi.” Tô Thiên Dương cảm thấy không thú vị, khẽ nâng cằm, ám chỉ muội muội nhanh chóng đuổi theo. Có rất nhiều người đi đi lại lại trước cửa hành cung, hai huynh đệ Tô gia cũng không phải muốn đem đến phiền toái cho Ôn Sở Sở, hai người không hề nói thêm lời gì nữa. Trong điện đã có rất nhiều quan to chức lớn lui tới, tiếng nói chuyện nhanh chóng truyền đến tai, gần như toàn bộ quan lại quyền quý của kinh thành đều tụ tập ở chỗ này, một cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Tuyên Đế có ý dựa vào buổi Khánh Công Yến này để lựa chọn Thái Tử Phi, ngay cả những quý nữ nhà cao cửa rộng, ngày thường luôn cao quý kiêu ngạo, hiện tại mỗi người đều diện những bộ y phục lộng lẫy, trang điểm tinh tế, giống như ước gì có thể chọn hết những xiêm y và trang sức đẹp nhất kinh thành để mang lên người. Nam nữ phân chỗ ngồi riêng, ở hai bên trái phải, dựa theo thân phận và địa vị, sắp xếp từ trên xuống dưới. Mọi thứ gần như đều giống với kiếp trước. Ngón tay mảnh khảnh của Tô Trường Nhạc hơi cuộn lại, hồ nước tĩnh lặng ở trong lòng, bây giờ lại hiện lên từng gợn sóng, nàng cảm thấy hết sức căng thẳng. Kiếp trước khi Thẩm Tinh Lan hồi kinh, đã đến tháng chạp, thời tiết vô cùng lạnh giá, lúc ấy trong điện đều là những tiếng nói và tiếng đàn sáo truyền đến bên tai, từng người đến chúc rượu nhau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt…… Nàng còn nhớ rõ, kiếp trước trong khi diễn ra yến hội, nàng chợt cảm thấy không khoẻ, Lâm hoàng hậu thấy sắc mặt của nàng không tốt, cảm thấy lo lắng không thôi, lập tức sai người đưa nàng đến một thiên điện để nghỉ ngơi. Tuy rằng thiên điện cực kỳ yên tĩnh, nhưng vẫn nghe thấy những âm thanh uống rượu nô đùa truyền đến từ chính điện. Nha hoàn bên người nàng, Bình Nhi, đã đỡ nàng đi vào phòng trong của thiên điện, cẩn thận giúp nàng cởi giày vớ ra, hầu hạ nàng nằm lên giường nệm: “Cô nương bị sao vậy?” Trong phòng đã đốt huân hương, ánh nến chập chờn chiếu lên chăn đệm tinh xảo lộng lẫy, màn lụa giống như hoa sen vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, những đồ trang trí bày biện còn xa hoa hơn cả phủ Thừa tướng. Bình Nhi vừa nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên mặt nàng, vừa dùng mu bàn tay khẽ chạm giữa trán nàng. “Nóng quá!” Giống như đã bị độ nóng ở giữa trán nàng làm cho hoảng sợ, Bình Nhi bỗng nhiên kêu lên hai tiếng. Bình Nhi thấy hai má trắng tuyết của nàng nhiễm một màu hồng bất thường, trên khuôn mặt toàn là mồ hôi, giọng điệu lo lắng sốt ruột: “E là do đêm hôm qua cô nương thức để thêu túi tiền cho Tứ điện hạ, hiện tại đã bị nhiễm phong hàn, nô tỳ sẽ đi lấy cho cô nương một chiếc khăn lạnh, rồi sẽ gọi thái y đến đây xem bệnh.” Lúc ấy nàng đã không mở nổi mắt, hai mắt khép hờ, ánh mắt trong suốt, tầm mắt mờ mịt nhìn Bình Nhi rời đi, còn chưa kịp đóng cửa phòng lại. Nàng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng bởi vì cơ thể quá khó chịu, đầu óc mơ mơ màng màng, lại khó có thể suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cả người nóng như bị đun trên bếp lửa, cơ thể còn mềm nhũn, ngay cả việc muốn xuống giường để đóng cửa phòng lại cũng hết sức khó nhọc. Gió lạnh trộn lẫn những bông tuyết bay vào trong căn phòng, sự lạnh lẽo khiến cho tâm trí nàng tỉnh táo hơn vài phần, nàng bỗng cảm thấy không hợp lý, nhanh chóng giãy giụa ngồi dậy. Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, từ xa đến gần. Tác giả có lời muốn nói: Hai ca ca đều cuồng muội muội hết, ai cũng đừng mơ đến việc bắt nạt Tiểu Nhạc Nhạc