Ngay sau đó, hắn cũng phát hiện ra được tình hình ở con đường phía trước, mặc dù không cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm nào, nhưng Cổ Trần lại mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó không bình thường, trong lòng hắn luôn có cảm giác quái dị không thể xua tan được. Chỉ cần nghĩ đến việc bước vào con đường phía trước, lập tức nhận được nhắc nhở theo bản năng “Không thể đi, không thể đi. ”- A! Phía trước cũng không thể đi. Cổ Trần hít sâu một hơi, khiến bản thân tỉnh táo lại, sau đó ánh mắt lập tức rơi vào con đường phía bên phải, dấu vết nhạt nhòa, tràn ngập cảm giác tang thương theo năm tháng. Chỗ sâu nhất cuối con đường có một luồng Thần uy mơ hồ truyền đến, đã khiến Cổ Trần chú ý, hắn dùng U Linh Nhãn điều tra, không hề phát hiện ra bất kỳ mối nguy hiểm, hay thứ gì đó khác lạ. Cuối cùng, Cổ Trần quyết định chọn con đường bên phải, rồi cẩn thận bước từng bước đi vào trong đó. - Ha ha ha! Bản Vương vô cùng may mắn, lại là Bán Thánh binh…Mới bước vào trong, Cổ Trần đã nghe thấy một tiếng cười co đầy hưng phấn truyền đến, hắn nhìn về phía đó, thì kinh ngạc phát hiện ra thanh niên mặc áo giáp màu đen đang vui sướng nhìn một thứ gì đó trước mặt. Tên này là Hắc Trùng Vương, trên đỉnh đầu hắn có một cái sừng đang không ngừng phát sáng, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, phát ra khí tức khiến người ta sợ hãi. Cổ Trần kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía món đồ kia, chỗ sâu nhất bên trong đại điện này có một cái thang bằng đá, bên trên đó có một vật đang trôi lơ lửng. Món đồ ấy, nhìn qua giống như một sợi dây xích, dài khoảng chín thước, mỗi mắt xích đều phát ra ánh sáng kinh người, mang theo một luồng thánh uy mờ nhạt. Đó là một kiện Bán Thánh binh. - Hả?Bỗng nhiên, Hắc Trùng Vương nhận ra được có gì đó không đúng, hắn lập tức quay người lại, đúng lúc đối mặt với Cổ Trần đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi. - Nhân tộc?Hắc Trùng Vương vô cùng kinh ngạc, nhìn Cổ Trần có chút nghi ngờ. Đây là một thanh niên Nhân tộc, không thể sai được, khí tức hắn cảm nhận được sẽ không sai. Nhưng mà sao có thể có Nhân tộc ở nơi này? Trước đó hắn hoàn toàn không trông thấy người này, chẳng lẽ là người đến sau sao?- Hóa ra là một con kiến hôi của Nhân tộc, sao ngươi dám bước vào Thần Điện này?Hắc Trùng Vương nhe răng cười nhìn Cổ Trần, trong mắt lộ ra vẻ khát máu. Cổ Trần nghe thấy thế thì lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường:- Con kiến hôi? Ngươi là một con côn trùng, cũng dám kêu Nhân tộc chúng ta là sâu kiến, bản thân ngươi không phải cũng là một con côn trùng ti tiện sao?- Hỗn trướng!Hắc Trùng Vương giận tím mặt, không sai, hắn là côn trùng, nhưng từ trước đến giờ hắn luôn coi thường Nhân tộc, thậm chí còn ăn thịt rất nhiều Nhân tộc rồi. Hôm nay, lại bị một con kiến hôi Nhân tộc đứng trước mặt mắng hắn là côn trùng ti tiện, Hắc Trùng Vương kiêu ngạo sao có thể chịu đựng được, lửa giận trong lòng hắn cháy lên hừng hực, sát khí ngút trời. - Con kiến hôi đê tiện, hôm nay bản Vương sẽ ăn thịt, luyện hồn ngươi. Hắc Trùng Vương nói xong, trên người phát ra một luồng khí độc đáng sợ, bản thân hắn là một con độc trùng kinh khủng, từ đầu đến chân đều là độc. Hai mắt Cổ Trần phát ra ánh sáng âm u, quan sát Hắc Trùng Vương đang nổi giận trước mặt, đột nhiên sắc mặt hắn có vẻ như vừa hiểu ra được điều gì đó. - Ta biết ngươi là con gì rồi, hóa ra là một con Hắc giáp trùng, là loài bọ hung chuyên môn ăn cứt, chà chà, đúng là kinh ngạc thật. Nhìn vẻ mặt giật mình hiểu ra, và lời nói đầy vẻ châm chọc của Cổ Trần, sắc mặt Hắc Trùng Vương lập tức hết đỏ lại đen. Hóa ra bản thể của hắn là một con bọ hung, cái sừng trên đỉnh đầu sắc bén khác thường, tỏa ra màu u lam. Con Hắc Trùng Vương này không giống với những con Giáp Xác Trùng khác, trên người nó toàn là độc, chỉ cần nó thổi một hơi thôi là có thể độc chết vô số sinh vật. - Gừ gừ! Tức chết bản Vương. Hắc Trùng Vương giận dữ gào lên, hai mắt trở nên đỏ thẫm, lỗ mũi phun ra một đám khí tộc, mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, sát ý dâng trào. Hắn giận dữ hét lên:- Con kiến hôi, bản Vương xẻo thịt ngươi!Ầm!Trong cơn giận dữ Hắc Trùng Vương trực tiếp phát ra một luồng khí độc hắc lam giao nhau, cuồn cuộn xông đến, uyển chuyển giống như từng cơn sóng đang lao về phía Cổ Trần. Đối mặt với công kích cường đại mang đầy khí độc của Hắc Trùng Vương, sắc mặt Cổ Trần vẫn bình tĩnh, trong mắt không hề có một tia dao động nào, cứ như không nhìn thấy đám khí độc này vậy. - Đúng lúc, ta cũng đang muốn nướng ngươi, cái con bọ hung này! Cổ Trần mở miệng cười nhạt. .