Trong Phong sào truyền ra giọng của Phong hậu, mang theo ý vị kỳ lạ, khiến Cổ Trần nổi da gà, đừng nói là bị Phong hậu này theo dõi nhé?Vèo!Đang lúc này, sâu trong Thiên Khư bỗng nhiên lao ra một bóng dáng, nháy mắt xông vào Hỗn Độn- Đó là! Cổ Trần con ngươi co rút nhìn thân hình đột nhiên xuất hiện kia, quá nhanh, căn bản không có biện pháp bắt giữ. Thậm chí bóng dáng kia toát ra hơi thở không kém hơn hai tồn tại cường đại Phong hậu, Thanh hồ. - Cấm Kỵ hải?Đột nhiên, Phi Hồng ở bên cạnh phát ra tiếng la giật mình, vẻ mặt kích động và phấn khởi. Nàng không nói nhiều, trực tiếp bay lên, cưỡi quan tài máu lao vào khe nứt Hỗn Độn, khiến Cổ Trần không kịp phản ứng. - Này, nàng định làm gì?Cổ Trần cực kỳ kinh hoàng, lập tức đuổi theo. Phi Hồng vẻ mặt sốt ruột nói:- Thiên Đế, mặc kệ ta đi, là Cấm Kỵ hải! Ta vừa cảm ứng được hơi thở của Cấm Kỵ hải, ta muốn trở về Cấm Kỵ hải!Nàng một đường lao nhanh, cưỡi quan tài máu không quay đầu lại xông vào khe nứt Hỗn Độn. Sâu trong Thiên Khư, một khe nứt Hỗn Độn vắt ngang nơi đó. Vèo!Chỉ thấy một luồng sáng đỏ bắn tới, nhì kỹ thì là một quan tài máu, một thân hình yêu kiều đứng trên đó, đúng là Phi Hồng. - Mau dừng lại!Phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, Cổ Trần đuổi theo đến gần, muốn ngăn lại Phi Hồng, nàng hành động quá đột nhiên, khi hắn phản ứng lại thì đã không kịp. Phi Hồng vẻ mặt kiên định nói:- Thiên Đế, dừng bước, ngươi không hiểu ý nghĩa của Cấm Kỵ hải đối với Cấm Kỵ Chi linh chúng ta, trở về Cấm Kỵ hải là tâm nguyện lớn nhất của mỗi một Cấm Kỵ Chi linh. - Ta cảm ứng được đúng là Cấm Kỵ hải rồi. Nàng tỏ ra rất kiên định, không có một chút dao động, quyết trở về Cấm Kỵ hải. Đây là nguyện vọng cuối cùng của mỗi Cấm Kỵ Chi linh, từng Cấm Kỵ Chi linh sinh ra từ Cấm Kỵ hải, cả đời đều chấp nhất muốn trở về Cấm Kỵ hải. Nơi đó có ý nghĩa phi phàm với chúng nó, người ngoài không cách nào hiểu thấu. Cổ Trần nghe xong thay đổi sắc mặt, nhắc nhở nói:- Nàng đi như vậy rất nguy hiểm, sơ sẩy một cái sẽ bị Hỗn Độn xoắn nát- Mặc kệ nguy hiểm cỡ nào, trở về Cấm Kỵ hải là tâm nguyện cả đời của ta. Thiên Đế, đa tạ ngươi một đường chăm sóc, mai sau sẽ trả lại ân tình. - Thiên Đế, dừng bước!Phi Hồng nói xong, tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh, cưỡi quan tài máu bay cái vèo vào khe nứt lớn Hỗn Độn, nháy mắt mất đi tung tích. Thấy vậy, Cổ Trần tái mặt, ngừng lại bên ngoài vết nứt Hỗn Độn, nhìn tia sáng đỏ vụt qua, có chút bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ thông tại sao Phi Hồng cố chấp với Cấm Kỵ hải đến thế, thậm chí không tiếc mạo hiểm cũng khăng khăng trở lại, có lẽ đây là tâm nguyện chung của Cấm Kỵ Chi linh. - Quá liều lĩnh. Cổ Trần lắc đầu thở dài một tiếng. Phi Hồng đi chuyến này cực kỳ hung hiểm, không nói đến Vạn Thú sào, Phong sào cực kỳ khủng bố, càng miến bàn phía sau có một vị cường giả thần bí không thua gì hai người. Mới vừa rồi Cổ Trần xem rất rõ ràng, có một vị cường giả chưa biết ẩn giấu, đến phút mấu chốt thì theo Vạn Thú sào và Phong sào chui vào khe nứt Hỗn Độn. Đây mới là điều làm Cổ Trần lo lắng nhất, Phi Hồng tuy rằng là sinh vật Cấm Kỵ, nhưng thực lực so với ba người trước thì không đáng giá nhắc tới. Nàng cứ thế đi vào chẳng phải là nguy hiểm?Nhưng hiện tại nói cái gì đều vô dụng, nàng đã đuổi theo vào rồi, Cổ Trần không thể biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì. Cổ Trần thở dài nói:- Quen biết một hồi, thật không muốn nàng tùy tiện đi chịu chết, thôi, ai có chí nấy. . Ầm!Còn chưa nói xong, từ khe nứt lớn Hỗn Độn tuyền đến tiếng nổ, có năng lượng đáng sợ tàn phá, nổ tung, sản sinh vô tận trùng kích lan tràn ra. Cổ Trần thay đổi sắc mặt, giơ tay vỗ tan trùng kích đáng sợ này, thân thể không ngừng lui ra ngoài. Hắn cực kỳ giật mình nhìn khe nứt to kia, Hỗn Độn khí ở bên trong sôi trào lăn lộn, ù ù cuốn sạch tám phương, tựa như con thú lớn đáng sợ khuấy động. - Thiên!Một tiếng rống giận phát ra, có hơi thở đáng sợ mênh mông, thiên uy ù ù xé rách một khe hở Hỗn Độn, cho Cổ Trần trông thấy cảnh tượng mơ hồ trong đó. Trên Vạn Thú sào, Hỗn Độn Thanh hồ ngửa mặt lên trời gầm rống, tỏa ra khí hung thần ngút trời. Ầm ầm!Một bên, Phong sào kêu ù ù, tỏa ánh sáng chói mắt, có sức mạnh cường đại phá tan Hỗn Độn, đánh vào khu vực chưa biết. Thanh hồ, Phong hậu cùng hợp sức, gặp kẻ địch cường đại, phát sinh giao phong và đại chiến kịch liệt. - Grao!.