Từ sau khi mang thai, tin tức tới tay Lâm Vị Hi bị chậm lại rất nhiều, tin anh quốc công quyết ý nhận Cao Khác làm con thừa tự cho thế tử, sau vài ngày mới truyền đến tai nàng. Lâm Vị Hi sớm đã ôm lò sưởi vào tay. Nàng đang ngồi dựa vào gối mềm mại, nghe được tin tức này, đầu ngón tay thon dài khẽ giật giật, đôi mắt cụp xuống, yên lặng nhìn đến thất thần hoa văn phi điểu chạm khắc trên lò sưởi bằng bạc trong lòng bàn tay. Mặc dù còn chưa chính thức hành lễ, thế nhưng chuyện nhận Cao Khác làm con thừa tự là ván đã đóng thuyền rồi. Chờ sau này mở từ đường, tên của Cao Khác sẽ được ghi dưới danh nghĩa của Vệ thị, sau đó, Cao Khác sẽ là nhi tử của Vệ thị. Có lẽ rất nhiều năm sau, hậu nhân mở lại gia phả ra, chỉ có thể nhìn thấy Vệ thị có một nữ tên là Cao Hi, một nam tên là Cao Khác. Chuyện nhận làm con thừa tự, rồi giữa Vệ thị cùng thế tử anh quốc công còn có những chuyện cũ năm xưa, còn có một đích thứ tử ở giữa, giằng co đến tận mười năm, cũng sẽ không còn ai biết nữa. Lâm Vị Hi cụp mắt, một lúc lâu sau mới trầm thấp thở dài. Sau cái chết của người phụ thân ruột thịt kia, từ bây giờ, phủ anh quốc công hoàn toàn bước qua khỏi cuộc đời nàng, những ân oán gút mắc kia của Cao Hi cũng đã kết thúc sạch sẽ rồi. Từ bây giờ, giữa Cao gia với nàng, chỉ còn có quan hệ sơ giao thông gia mà thôi. Trước khi chết, kiếp trước Lâm Vị Hi không oán nhà mẹ đẻ, cũng không hận Cố Trình Diệu, tiếc nuối duy nhất của nàng chỉ là một điểm dấu tích cuối cùng của mẫu thân còn sót lại trên nhân thế cũng phải mất mạng. Đến khi nàng chết rồi, còn có ai sẽ nhớ thế tử phi Vệ thị của phủ anh quốc công, hàng năm ngày giỗ đốt cho bà một nén hương đây? Lâm Vị Hi cảm thấy có lẽ nàng trời sinh bủn xỉn, không học được tác phong rộng lượng của con em thế gia. Người cũng đã chết rồi, còn chấp nhất vinh hoa hư danh làm cái gì? Thế nhưng nàng vẫn không nguyện ý, dù cho tước vị thế tử anh quốc công thất truyền, hoặc là để cho người ngoài, nàng cũng không muốn người đã hại chết mẫu thân tiếp nhận công phủ, vẻ vang cả quãng đời còn lại. Cao Thầm hắn ta dựa vào cái gì? Tuy nhiên về sau, những chuyện này cũng sẽ không còn liên quan gì đến nàng nữa. Nàng đã âm thầm đẩy Cao Khác một cái, sau đó có thể đánh bại Cao Thầm được phong thế tử, có thể xử lý tốt quan hệ giữa phủ quốc công cùng gia đình của mình hay không, có thể đem Cao gia phát dương quang đại hay không, tất cả đều là chuyện của Cao Khác. Cứu cấp không cứu cùng, Lâm Vị Hi chỉ tiễn hắn ta đến đây thôi, sau này bất kể Cao Khác có sống tốt hay không, Lâm Vị Hi cũng sẽ không xen vào nữa. Vốn Uyển Tinh muốn cho Lâm Vị Hi giải trí, nói chuyện phiếm mới nói tin tức này, thế nhưng lúc nàng ta nói đến những chuyện xảy ra sau này, thái độ của Lâm Vị Hi lại trầm tĩnh khác thường. Uyển Nguyệt kỳ quái, cẩn thận chú ý đến Lâm Vị Hi. Chỉ thấy Lâm Vị Hi cúi đầu, trầm mặc nhìn chằm chằm lò sưởi tay, một lát sau, lại thở một hơi thật dài. Mặc dù tiếng hở dài nhỏ hầu như không thể nghe thấy, thế nhưng mặt mày Lâm Vị Hi hình như đều giãn ra, cả người đều trở nên thông thấu nhanh nhẹn, có vẻ như một chút xiềng xích trên người Lâm Vị Hi rốt cục đã vỡ vụn. Trong lòng Uyển Nguyệt mơ hồ có cảm giác, mặc dù nàng ta không rõ vì sao Lâm Vị Hi lại như thế, nhưng nhớ đến quá khứ của vương phi từ hồi còn ở phủ Thuận Đức tới bây giờ, Uyển Nguyệt vẫn là từ đáy lòng mừng thay cho Lâm Vị Hi. Bây giờ tình cảm của Yến vương với Lâm Vị Hi rất sâu đậm, khúc mắc liên quan đến Thẩm vương phi đã được giải quyết, mà trong bụng của Lâm Vị Hi cũng có tiểu chủ tử rồi, tất cả đều phát triển tốt đẹp, Uyển Nguyệt thực tình ngóng trông vương gia cùng vương phi đều có thể gắn bó quấn quýt như thế đến già. Uyển Tinh không chú ý tới những điều này, nàng ta thấy một lúc lâu Lâm Vị Hi vẫn không nói chuyện, trong lòng thấp thỏm, tiếng lải nhải trong miệng dần dần ngừng lại. Lâm Vị Hi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Uyển Tinh, trong mắt là ý cười xán lạn: "Tại sao không nói nữa?" Uyển Tinh nhẹ nhàng thở ra, lập tức giọng điệu trở nên bay bổng: "Vương phi, trưởng công chúa Nhữ Ninh mời ngài đi Hoàng Giác tự dâng hương." Hoàng Giác tự là chùa chiền cung phụng hoàng gia, khách vãng lai đều là thân thích của hoàng thất, là nơi mà nhóm công chúa vương phi thích đi nhất. Lâm Vị Hi nghĩ nghĩ, hỏi: "Vào hôm nào?" "Vào ngày hai mươi ạ." Bây giờ Lâm Vị Hi đã qua ba tháng đầu nguy hiếm nhất, thai nhi cũng dần ổn định, nàng cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Mà khoảng thời gian này lại là thời buổi rối loạn, thế tử anh quốc công ngoài ý muốn bỏ mình, trong triều đình cũng có phần không bình tĩnh, Lâm Vị Hi muốn mượn cơ hội lần này thắp nén hương cho Lâm Dũng, Vệ thị, thuận tiện cầu phúc cho đại trưởng công chúa Thọ Khang cùng hài tử trong bụng, phù hộ năm sau tất cả đều an khang. Bây giờ những người bên cạnh nàng cũng không còn mấy người, nàng thật tâm muốn tất cả mọi người đều bình an. Lâm Vị Hi nói: "Nếu là trưởng công chúa mời, chúng ta không có đạo lý không đi. Em sai người đáp lời cho công chúa đi." Uyển Tinh lên tiếng, quay người ra ngoài phân phó, một bộ dáng nhanh nhẹn, tháo vát. Bây giờ còn ai nghĩ đến, Uyển Tinh cùng Uyển Nguyệt đều là từ dân gian mua về đâu. Mặc dù Uyển Nguyệt là gia nô quan gia, nhưng so với kinh thành lễ nghĩa nghiêm ngặt, một nha hoàn ở huyện thành nhỏ xa xôi, có khác gì so với nông dân đâu? Nhưng mà từng bước một, Uyển Tinh cùng Uyển Nguyệt cũng lột xác thành một hình dáng khác, bây giờ, hai người bọn họ đã là đại nha hoàn nổi danh trong kinh thành của phủ Yến vương rồi. Lâm Vị Hi định ra hành trình xuất phủ, còn lại những chuyện khác thì không xen vào nữa. Đến ngày hai mươi, Lâm Vị Hi mang theo đông đảo tùy tùng, chậm rãi đi lên xe ngựa. Vương phi xuất phủ, cô con dâu Cao Nhiên không có đạo lý không đi cùng. Nàng ta ngồi trên một chiếc xe khác, nghe bánh xe vang lên theo từng nhịp, chậm rãi rời phủ Yến vương. Lâm Vị Hi tới đúng lúc, xe của trưởng công chúa Nhữ Ninh cũng vừa vặn dừng lại. Nhữ Ninh trưởng công chúa nhìn thấy Lâm Vị Hi liền vội vàng mỉm cười đi tới, nhiệt tình cầm tay Lâm Vị Hi: "Muốn gặp Yến vương phi một lần cũng không dễ dàng, hôm nay Yến vương làm sao bỏ được cho muội ra ngoài rồi?" nói xong trưởng công chúa Nhữ Ninh nhìn về phía sau một chút, kinh ngạc kêu một tiếng: "Ồ, thế mà Yến vương không đi cùng muội? Vậy mà hắn thật sự yên tâm để vương phi như hoa như ngọc đi ra ngoài một mình như này, thật sự là mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao." Lâm Vị Hi hé miệng cười cười, không để ý đến trưởng công chúa Nhữ Ninh trêu ghẹo, mà nhỏ giọng giải thích: " Hôm nay vương gia có việc gấp, sáng sớm đã bị gọi đi rồi. Muội cũng không phải không có tay không có chân, không có ngài ấy, chẳng lẽ còn không thể đi bộ?" "Cái này cũng không giống nhau." Trưởng công chúa Nhữ Ninh cười nói, "Mặc dù trên miệng hắn không nói, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn sẽ ghi nhớ, ai mà không biết Yến vương hai mươi năm qua gió mặc gió, mưa mặc mưa, duy chỉ có mấy ngày nay, vừa không tới doanh trai luyện binh mà tảo triều cũng xin nghỉ, còn không phải là vì vương phi mới có thai hay sao. thật ra cũng không thể trách hắn ta được, nếu như ta cũng có một vương phi xinh đẹp kiều diễm như này, ta cũng không muốn xuất phủ, chỉ hận không thể suốt ngày dính lấy nàng a." Lời này nói ra làm tất cả mọi người cùng cười, từ sau khi thành hôn Lâm Vị Hi thường xuyên bị mọi người trêu ghẹo, ban đầu còn xấu hổ nói không ra lời, bây giờ nàng tập mãi thành thói quen, đều có thể mặt không đổi sắc đáp lễ vài câu. Chính là bởi vì hòa hợp nên mọi người mới nói, Lâm Vị Hi biết các nàng chỉ nói đùa như vậy là bởi vì biết tình cảm phu thê của nàng với Yến vương rất khăng khít, nếu không vì sao mà ở kiếp trước, chưa từng có người nào trêu ghẹo nàng cùng Cố Trình Diệu đâu. Lâm Vị Hi cùng Nhữ Ninh vừa nói vừa cười đi vào trong, Hoàng Giác tự biết hôm nay công chúa cùng Yến vương phi muốn tới, sớm đã ngăn không cho ai tới rồi. Lâm Vị Hi cầm hương, phật khói lượn lờ trong điện chậm rãi dập đầu lạy ba cái. Trong lòng nàng thầm niệm: "Mẫu thân, phủ quốc công nhận một đứa bé làm con thừa tự cho người, đứa bé kia đặc biệt thông minh, cũng rất có dã tâm. Sau này người thấy hắn, có lẽ cũng sẽ thích hắn." "Mẫu thân, phụ thân ông ta cũng đã qua đời. nói đến buồn cười, mẫu thân bởi vì sinh non mất máu để lại bệnh căn, ông ta hoành hành bá đạo nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bởi vì mất máu mà chết. Hai người dưới cửu tuyền gặp nhau, nếu như mẫu thân nguyện ý thì tiếp tục cùng ông ta làm phu thê, nếu không nguyện ý, vậy thì ai đi đường nấy, mạnh ai nấy sống a. Con gái bất hiếu chỉ mong ông trời có linh, cầu mong mẫu thân muôn đời bình an." Lâm Vị Hi dập đầu một cái, lúc ngồi dậy, nàng nhắm mắt lại, lần nữa nói nhỏ: " Cha Lâm Dũng, nương Lâm gia, ta vô cùng cảm niệm ân đức của hai người, cả đời này ta sẽ sao chép kinh thư cho hai người, nguyện kiếp sau hai người cả đời bình an. Lần này, một nhà các ngươi nhất định phải bên nhau thật lâu." Nguyện vọng cuối cùng, Lâm Vị Hi niệm cho hài nhi chưa xuất thế. Vi nương còn không biết con là nam hay là nữ, thế nhưng con là trân bảo cả hai đời của nương, nương mong con sớm đến, lại sợ con ra đời quá nhanh, nương còn chưa học được làm thế nào trở thành một người mẫu thân tốt. Thế nhưng đời này chỉ cần nương còn sống một ngày, nhất định sẽ dùng hết sức để nâng niu con. Lâm Vị Hi cúi lạy ba lần, tư thế vô cùng thành kính. Vẻ mặt nàng trang nghiêm, chậm rãi cắm hương vào trong lư. Tuy Nhữ Ninh là công chúa, nhưng cũng rất tín phục thần phật, chờ cho lễ dâng hương kết thúc, trưởng công chúa Nhữ Ninh muốn theo chủ trì đi nghe giảng kinh phật, còn Lâm Vị Hi bây giờ đang có thai, cũng không muốn ngồi lâu, liền khéo lời từ chối lời mời của trưởng công chúa. Sa di ở Hoàng Giác tự cẩn thận dẫn đường cho Lâm Vị Hi. Sau khi đi ra khỏi đại môn ở chính điện, sa di hỏi: "Thí chủ có muốn đi xin bùa bình an không ạ." Lâm Vị Hi đến Phật tự là muốn cầu bình an, lúc đầu nàng vốn không tin quỷ thần, thế nhưng chẳng biết tại sao, lời cự tuyệt vốn đã định thốt ra, nhưng lời nói ra lại ngược lại. "Cũng được, làm phiền sư phụ." Đột nhiên Lâm Vị Hi nghĩ đến, những năm qua Cố Huy Ngạn chinh chiến liên tục, khắp người không biết bao nhiêu là vết thương lớn nhỏ, mà bây giờ thời cuộc cũng không yên ổn, Cố Huy Ngạn thân là thân vương phụ chính, đồng nghĩa với việc ở trong trung tâm của vòng xoáy kia. Cho dù có thể lấy cớ nàng đang mang thai để ngăn cản một hai, thế nhưng những việc quan trọng, vẫn phải cần đích thân hắn ra mặt. Nàng muốn cầu cho Cố Huy Ngạn một chiếc bùa bình an. Có người đầu tiên, mạch suy nghĩ của Lâm Vị Hi như được mở ra, đại trưởng công chúa Thọ Khang, rồi bằng hữu thân thiết nàng thường qua lại... Nàng muốn cầu cho mỗi người một chiếc bùa bình an, cho dù chỉ để an tâm hơn cũng tốt. Lâm Vị Hi đi cầu cho thân nhân bằng hữu của mình bùa bình an, chờ cho mọi thứ đều kết thúc, cũng đã trôi qua mấy canh giờ rồi. Lâm Vị Hi cầm một xấp bùa thật dày, đứng trong ánh nắng dịu nhẹ của tháng mười, bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, sau khi trùng sinh nàng đã lo lắng nhiều thứ như vậy. Uyển Nguyệt một mực đi sát đằng sau Lâm Vị Hi, nàng ta thấy Lâm Vị Hi đứng bất động trong thu hồi lâu, tiến lên đỡ cánh tay Lâm Vị Hi, nói khẽ: "Vương phi, cuối thu gió lạnh, nô tỳ đỡ ngài đến phòng khách ngồi một lát nhé." Bây giờ trong vương phủ không ai dám để Lâm Vị Hi đứng lâu, Lâm Vị Hi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng. Hoàng Giác tự là chùa chiền của hoàng gia, đã sớm chuẩn bị phòng khách sạch sẽ yên tĩnh cho nữ quyến ở các phủ. Lâm Vị Hi ngồi trong phòng khách chờ trưởng công chúa Nhữ Ninh, nàng ngồi một lúc, đột nhiên nhíu mày hỏi: "Thế tử phi đâu?" Thời điểm lễ Phật phải tĩnh tâm, cho nên mấy người bọn họ đều tách ra dâng hương, về sau nàng vội vàng đi cầu bùa bình an, cũng không chú ý Cao Nhiên đã đi đâu. Uyển Tinh chạy ra ngoài hỏi vài câu, trở về nói: "Hôm nay nhóm phu nhân thái thái của phủ anh quốc công cũng tới, có lẽ thế tử phi đã tới nói chuyện cùng người nhà mẹ đẻ rồi." Trùng hợp như vậy, phủ anh quốc công cũng tới, mặc dù Hoàng Giác tự đã sớm đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng phủ anh quốc công có quan hệ thông gia với phủ Yến vương, mặt mũi này bọn hắn vẫn phải cho. Lâm Vị Hi không suy nghĩ nhiều, nghe qua xong là thôi. Chờ đến lúc trưởng công chúa Nhữ Ninh nghe giảng kinh trở về, hai người ngồi một lát, liền cùng nhau đi ra ngoài. Lâm Vị Hi cho người đi truyền Cao Nhiên trở về, chính mình chậm rãi bồi tiếp Nhữ Ninh đi ra ngoài, cũng thật đúng dịp, vừa lúc trên đường ra chùa, Lâm Vị Hi gặp được nhóm người phủ anh quốc công. "Yến vương phi, trưởng công chúa Nhữ Ninh." Cao nhị thái thái cách thật xa đã chào hỏi các nàng, dáng vẻ tươi cười ân cần, " Mới vừa rồi chúng thần thiếp còn nói muốn đi hỏi thăm Yến vương phi đấy ạ, vừa khéo đi được nửa đường đã gặp rồi. Vương phi cùng công chúa đã phải đi rồi sao?" Cao Nhiên liền vội vàng tiến lên hành lễ với Lâm Vị Hi: "Mẫu thân." Lâm Vị Hi liếc Cao Nhiên một chút, gật đầu cười cười với đám người của phủ anh quốc công: "Ta ở bên ngoài thấy không thoải mái, muốn hồi phủ càng sớm càng tốt. Phủ Quốc công nếu có hứng thú, có thể từ từ ngắm cảnh chùa. Chỉ là thế tử phi, ngươi có lời gì muốn nói cùng nhà mẹ đẻ, sau này từ từ nói cũng không muộn, bây giờ chúng ta phải hồi phủ rồi." Cao Nhiên cúi đầu thỉnh tội: "Là con dâu nhất thời vui vẻ, nói chuyện với tỷ muội nhà mẹ đẻ, quên cả thời gian. Còn thỉnh mẫu thân trách phạt." Lâm Vị Hi liếc nàng ta một chút, mặc kệ chút thủ đoạn nhỏ này của Cao Nhiên. Ngay trước mặt mọi người, nàng còn có thể thật sự trách phạt Cao Nhiên sao? Lâm Vị Hi không mặn không nhạt nói một câu: "Lần sau không thể lặp lại việc này nữa, đứng lên đi." Cao Nhiên lên tiếng, bộ dáng nghe lời đứng sau lưng Lâm Vị Hi. Mọi người phủ anh quốc công thấy tình huống như vậy thì có chút xấu hổ, Cao Nhiên là tiểu thư được gả tốt nhất ở nhà bọn họ, chúng tỷ muội cô thẩm có ai là không phải cẩn thận nịnh nọt lấy lòng Cao Nhiên, vậy mà ở trước mặt Lâm Vị Hi, ngay cả lớn tiếng nói chuyện Cao Nhiên cũng không dám. Cao nhị thái thái thầm thắc mắc trong lòng, nhắc tới cũng kỳ quái, ngày thường không thấy Cao Nhiên dính người nhà mẹ đẻ như này, hôm nay lại lôi kéo các nàng nói chuyện thật lâu, nhưng cũng không thấy nói ra cái đại sự gì. Các nàng đã sớm nói muốn tới tiếp đón Yến vương phi, thế mà một mực bị Cao Nhiên như có như không ngắt lời, tận đến khi nha hoàn thân cận của vương phi tìm đến, Cao Nhiên mới mang theo các nàng cùng nhau đi ra ngoài. Trong lòng Cao nhị thái thái lầm bầm vài câu, rồi cũng mặc kệ không để tâm đến. Bây giờ Cao Khác xem như là người của công phủ rồi, nhóm tỷ muội thẩm nương ra lễ Phật, hắn ta là nam tử vãn bối, đương nhiên phải đi theo bên cạnh. Bây giờ đám người cùng nhau đi ra ngoài ngắm cảnh chùa, Cao Khác tìm cơ hội, tiến lên hành lễ với Lâm Vị Hi: "Vãn bối gặp qua Yến vương phi." trên tất cả mọi mặt thì Cao Khác đều rất thích hợp làm người thừa kế, từ lần trước sau khi Lâm Vị Hi tặng hắn ba tháng thúc tu, Cao Khác một mực rất tận lực giao hảo với nàng. Đối với chút tính toán này Lâm Vị Hi cũng thấy không phải chuyện lớn gì, ánh mắt của nàng liếc qua phía sau, sóng mắt lưu chuyển: "Cao cử nhân." Hai tháng trước Cao Khác đã đỗ kỳ thi Hương, hắn ta còn chưa được hai mươi tuổi, trở thành cử nhân trẻ tuổi nhất trong kinh thành. "Lời này của vương phi thật sự là chiết sát vãn bối. Vãn bối có ngày hôm nay toàn bộ là nhờ ngài đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ân đức của vương phi vãn bối không bao giờ dám quên, làm sao dám để vương phi xưng hô như vậy." "Làm sao lại không chịu nổi, dù cho ta tặng ngươi ba tháng thúc tu, thế nhưng việc đỗ kỳ thi Hương, chung quy là dựa vào tài học của ngươi. Mười sáu tuổi trúng cử nhân, ngươi xứng đáng được xưng thiên tài." Cao Khác vẫn khiêm tốn như cũ, mặc dù vẫn cung kính với Lâm Vị Hi, thế nhưng là từ lời nói đến hành động đều lộ ra một cỗ thân cận, không phải lạnh như băng làm cho lòng người lạnh nhạt xa cách. Thái độ cư xử dung hợp tốt như vậy, cũng là một loại khảo nghiệm năng lực của bản thân. Lâm Vị Hi cười nhẹ trong lòng, được đám người vây quanh mà đi về phía cổng chùa. Bên ngoài, một người đang đứng quay lưng về phía bọn họ, ánh nắng phủ khắp người hắn ta, kéo dài bóng dáng tuấn tú ấy. Nghe được tiếng nói, hắn ta quay người lại, ánh mắt dường như lơ đãng nhìn vào Lâm Vị Hi, nhưng lại rất nhanh dời đi: "Mẫu thân." "Thế tử?" Cao nhị thái thái nghi hoặc, "Sao điện hạ lại tới đây?"