"Nhận làm con thừa tự?" Mấy người ngồi trong phòng nghị sự hai mặt nhìn nhau, trên mặt không ít người lộ vẻ ngoài ý muốn: " Người ta tuyệt tự không con mới cần nhận con thừa tự, rõ ràng thế tử có nhi tử, mặc dù chỉ là con thứ, nhưng đây mới là truyền thừa chân chính của hắn. Nhận làm con thừa tự thì là đạo lý gì?" "Nếu như Cao Thầm là con trai trưởng, chúng ta cũng không cần vẽ vời thêm chuyện." Trưởng lão đề xuất nhận làm con thừa tự đã sớm nghĩ tới sẽ có người phản đối, cho nên ông ta vô cùng trấn định giải thích, "Cao Thầm chỉ là thứ trưởng tử, nếu như báo tới Tông Nhân phủ thỉnh phong, khó tránh khỏi có người sẽ dùng lý do hắn là con thứ. Những năm này mặc dù công phủ hào hoa xa xỉ, nhưng hậu bối trong triều đều chỉ thường thường, những gì chúng ta có hôm nay đều là dựa vào Yến vương mà thôi. Nhưng tam cô nãi nãi chỉ là con dâu, ở vương phủ quyền nói chuyện không nhiều, cho dù chúng ta dùng chuyện này cầu Yến vương, cũng chưa chắc nàng ta có thể nói chuyện với ngài ấy. Ta trái lo phải nghĩ, cùng hai trưởng lão thương nghị, nghĩ đến không bằng từ trong tộc chọn một đứa bé nhận làm con thừa tự cho thế tử, cứ như vậy thế tử có con trai trưởng, có thể thuận lý thành chương kế thừa tước vị, thứ hai cũng có thể đền bù xoa dịu quan hệ với phủ đại trưởng công chúa Thọ Khang." Khó có khi nào trưởng lão Cao gia cũng biết nhà mình bây giờ tất cả đều chỉ là cái thùng rỗng, bên ngoài nhìn thì có vẻ rạng rỡ vẻ vang, kỳ thật tiền đồ của hậu bối một người đều không có. Mặc dù còn có người phản đối, nhưng càng nhiều người lâm vào trầm tư hơn. Nhận làm con thừa tự vốn là vì truyền thừa hương hỏa, cũng không phải chỉ có những nhà nào không có nhi tử mới làm, cho nên việc nhận một đứa bé làm con thừa tự cho thế tử anh quốc công, về lễ pháp bên trên cũng còn nghe được. Nhưng mà nguyên nhân chân chính lại là, để Cao Thầm kế thừa công phủ, bọn họ sẽ không đạt được chỗ tốt gì, ngược lại còn phải gánh chịu nguy hiểm tước vị phủ anh quốc công giáng thành hầu tước. Ngược lại, nếu như từ trong tộc chọn một đứa bé nhận làm con thừa tự... Thế tử anh quốc công không có con trai trưởng, nhưng bọn họ lại có. Khi chữ lợi đứng lên đầu, thì bất luận cái quy củ gì cũng có thể sắp xếp. Có thể ngồi ở chỗ này đầu óc ai cũng sẽ không kém, những người Cao gia này trên quan trường biểu hiện thì thường thường, nhưng mà lúc tính toán lợi ích cho mình thì đều rất tinh anh. Bọn họ làm bộ thảo luận hai câu, đem ánh mắt nhìn về phía người duy nhất không nói một lời nào anh quốc công: "anh quốc công, ngài thấy thế nào?" anh quốc công trầm mặc, ông ta cũng không ngốc, làm sao lại không chọn tôn tử nhà mình, mà đem gia nghiệp to như vậy để lại cho dòng dõi người khác đâu. Mặc dù một khi nhận làm con thừa tự, đứa bé này sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với gia đình ban đầu nữa, thế tử anh quốc công cùng Vệ thị mới là song thân phụ mẫu của hắn. nói đi thì thế nhưng nói lại thì huyết thống thân sinh không phải cắt là dứt được, thân sơ xa gần, điều ấy anh quốc công vẫn hiểu rõ. Nhưng ông ta không chỉ là tổ phụ, mà còn là gia chủ công phủ, tộc trưởng gia tộc Cao thị. Tước vị anh quốc công là ông ta nhận từ trưởng bối, sao ông ta có thể để cho công tước trên tay giáng làm hầu thậm chí bá, sau này ông ta làm gì có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông được đây? Đến cuối cùng lợi ích của phủ anh quốc công vẫn vượt lên trên tình nghĩa tổ tôn, anh quốc công không phản đối đề nghị nhận làm con thừa tự, mà chỉ nói: "Hai chuyện này cùng nhau thu xếp luôn đi, mấy ngày nữa ta sẽ tự mình đi tới phủ Yến vương một chuyến, thăm dò thái độ của Yến vương, nếu như điện hạ có thể giúp đỡ, việc nhận tước vị của công phủ chúng ta cũng sẽ không có vấn đề. Để phòng ngừa vạn nhất, vậy thì tốt nhất việc nhận làm con thừa tự cũng nên chuẩn bị bắt đầu. Mấy ngày tới, trước từ các chi chọn những hài tử thông minh chăm chỉ ra đi, để bọn hắn tiến vào công phủ cùng Cao Thầm đi học. Dù sao bọn hắn còn nhỏ, chuyện người thừa kế cũng không vội." Cách xử lý này chiếu cố ý kiến đôi phương, tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận, cũng không ai dị nghị. Cũng không lâu lắm, tin tức nhận làm con thừa tự truyền tới hậu viện, lão phu nhân anh quốc công nghe được thì hết sức kinh ngạc: "Nhận làm con thừa tự? rõ ràng có Thầm ca nhi, tại sao còn muốn từ bên ngoài nhận làm con thừa tự?" Cho dù mục đích của việc nhận làm con thừa tự là vì kéo dài huyết mạch, nhưng đến cùng vẫn là hài tử nhà người khác, sao có thể như ruột thịt của mình được. Nhiều năm như vậy lão phu nhân anh quốc công cùng Cao Thầm ở chung, trong lòng vô cùng thiên vị đứa cháu này, đột nhiên nghe được anh quốc công dự định nhận hài tử khác làm con thừa tự, để cho một ngoại nhân đến đoạt đồ của tôn tử nhà mình, làm sao lão phu nhân anh quốc công chịu. Cao Nhiên đến đằng sau đi rửa mặt, Lâm Vị Hi liền bồi lão phu nhân anh quốc công ngồi. Nghe nói như thế, đuôi lông mày Lâm Vị Hi giật giật bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Nhận làm con thừa tự? Lâm Vị Hi bất động thanh sắc, hỏi: "Nhận làm con thừa tự là như thế nào?" "Nghe tiền viện người nói, nhóm trưởng lão trong tộc chủ trương từ chi thứ chọn mấy hài tử thông minh lanh lợi vào phủ, cùng nhau ở lại trong phủ đọc sách. Nếu như ngày sau thật muốn nhận làm con thừa tự, liền từ trong số đó chọn một người nhận làm con thừa tự cho thế tử phi Vệ nương tử." Quả nhiên là nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa của mẫu thân, Lâm Vị Hi nghe đến đó trong lòng hơi động, Cao Thầm mặc dù cũng muốn hiếu kính mẫu thân vì đích mẫu, nhưng mà mẹ đẻ hắn ta vẫn còn, chờ sau này Cao Thầm trở thành quốc công gia, đương nhiên sẽ càng hiếu thuận Hàn thị, để Hàn thị trở thành người tôn quý nhất phủ anh quốc công, tha hồ hô nô gọi tỳ. Cả một nhà Hàn thị này tâm nhãn nhỏ như thế, nghĩ cũng có thể biết, ngày sau hương hỏa cung phụng Vệ thị tuyệt đối sẽ bị không cẩn thận "Quên mất". Nhưng nếu như là nhận làm con thừa tự, vậy thì hoàn toàn khác nhau. Con thừa tự nhận Vệ thị tốt, sau này sẽ thật tốt cung phụng bài vị Vệ thị, ngày lễ ngày tết coi như vì thế tục ánh mắt, hắn cũng không dám sơ sẩy dâng hương cho bà. Về phần Hàn thị, nàng ta tính là gì? Đây là một, thứ hai là đối với toàn bộ Cao gia đều có chỗ tốt. Chính mình sinh hài tử thiên tư có hạn, Cao Thầm đức hạnh cũng không cần nói, nhưng nếu như nhận làm con thừa tự, vậy thì tương đương với đem đứa bé thông minh nhất xuất sắc nhất Cao gia chọn tới. Cái nào tốt hơn, không cần nói cũng biết. Lão phu nhân anh quốc công lòng đầy căm phẫn, bà ta xuất phát từ tư tâm, đương nhiên nghiêng về cháu trai ruột thịt của mình. Lâm Vị Hi không tiếp lời, chờ cảm xúc của lão phu nhân ổn định một chút, mới chậm rãi nói: " Chúng tộc nhân Cao gia ở phía trước nghị sự, tin tức nhận làm con thừa tự đã truyền ra phong thanh, chắc hẳn đây cũng là ý tứ anh quốc công cùng nhóm trưởng lão." Lập tức lão phu nhân anh quốc công nghẹn họng, kỳ thật bà ta cũng hiểu rõ, liên quan đến lợi ích của cả gia tộc, hoàn toàn không phải thứ mà người một nhà bọn họ có thể làm chủ, cho dù bọn họ mới là anh quốc công cùng phu nhân anh quốc công. Cuối cùng anh quốc công vì toàn bộ Cao gia cân nhắc, chuyện nhận làm con thừa tự đã truyền đến hậu trạch, nói cách khác, ông ta cũng đồng ý với việc này. anh quốc công đồng ý, nhóm trưởng lão Cao gia cũng tán thành, cho dù điều này lại bất công với cháu của mình, phản đối nữa thì có ích lợi gì? Lão phu nhân anh quốc công nói như vậy, đơn giản là muốn sự đồng tình từ người bên ngoài mà thôi, không nghĩ tới lại bị Lâm Vị Hi ở trước mặt đâm thủng. Lão phu nhân anh quốc công có chút không xuống đài được, Lâm Vị Hi không để ý đến sắc mặt lão phu nhân, mà tiếp tục nói: "Đây là việc nhà quốc công phủ, thật sự thì không tới phiên một người ngoài như ta khoa tay múa chân. Bất quá ta đã vừa vặn nghe được, vậy cũng không sợ lão phu nhân chê cười, vượt quá đề cử với ngài một người." Cho dù lão phu nhân anh quốc công không tán thành việc nhận làm con thừa tự, nghe đến đó cũng tò mò: "Người nào, vậy mà lọt vào mắt của Yến vương phi ngài?" Lâm Vị Hi mím khóe miệng, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười: "Lão phu nhân khách khí. Nhắc tới cũng thật khéo, đứa bé này là ngẫu nhiên trên đường ta gặp phải, hắn tên là Cao Khác, ở ngõ Tấn An." "Cao Khác." Lão phu nhân yên lặng nhớ kỹ cái tên này, bà ta đã ngồi hơn ba mươi năm ở vị trí quốc công phu nhân, cái nhìn đại cục cũng không thiếu. Có thể được Yến vương phi tự mình đề cử, bằng vào điểm này chính là đã vô cùng ghê gớm rồi. Ở trong lòng lão phu nhân anh quốc công nhắc lại cái tên này mấy lần, bảo đảm mình đã nhớ kỹ. Chờ thêm một thời gian nữa, bà ta sẽ cho người điều tra thêm Cao Khác là ai. Lão phu nhân anh quốc công gật đầu, nói: "Lão thân đã nhớ kỹ, tạ vương phi quan tâm." "Lão phu nhân nói gì vậy chứ." Lâm Vị Hi dừng lại một chút, con mắt liếc về phía bên cạnh. Sao lão phu nhân anh quốc công có thể không rõ đây là ý gì, bà ta cảm thấy kinh ngạc, Yến vương phi có lời gì, lại không thể nói trước mặt mọi người? Trong lòng bà ta cảm thấy kỳ quái, sắc mặt không tự giác nghiêm túc lên, phất tay cho hạ nhân lui ra, trong phòng chỉ lưu lại thiếp thân thân tín. thật ra thì Lâm Vị Hi cũng không có gì muốn nói, chỉ là nàng muốn tránh đi tai mắt của Hàn thị với Cao Nhiên thôi. Lâm Vị Hi thấy hai bên đã thanh tịnh, nàng hơi xích lại gần lão phu nhân anh quốc công, thấp giọng nói: "Lão phu nhân, ta cả gan nói một câu, còn mong ngài không chê ta xen vào việc của người khác. Chuyện liên quan đến thế tử, chỉ sợ có điểm kỳ lạ." Sắc mặt lão phu nhân anh quốc công lập tức thay đổi: "Lời này của vương phi là có ý gì?" "không có ý gì, chẳng qua là cảm thấy rất kỳ quái." Lâm Vị Hi nói, "Nếu là vô duyên vô cớ, tâm tình ổn định, làm gì có ai sẽ phi ngựa ra ngoài lúc nửa đêm chứ? Hành động của thế tử đêm trước đó thật sự khác thường, có lẽ lão phu nhân có thể tra một chút, trong khoảng thời gian này hắn ta đã tiếp xúc với người nào, hoặc là đã từng giải quyết chuyện gì." Lão phu nhân anh quốc công chưa từng cân nhắc qua về hướng này, sau khi nghe Lâm Vị Hi nói như vậy, suy nghĩ của bà ta cũng mở rộng hơn. Đúng rồi, Hàn thị nói lúc thế tử từ chỗ của nàng đi ra ngoài mọi thứ vẫn như thường, thế nhưng mà nếu như quả thật tâm trạng nhẹ nhõm bình tĩnh, tại sao nửa đêm khuya khoắt đi ra ngoài một mình, còn không cho gã sai vặt đi theo? Từ viện của Hàn thị ra, thế tử đã gặp người nào? Lão phu nhân anh quốc công âm thầm ghi lại điểm này, quyết tâm chờ Lâm Vị Hi đi liền lập tức tra ngay. Bà ta gọi từng người bên cạnh nhi tử đến để tra hỏi, cũng không tin không hỏi ra chân tướng. Bà ta chỉ có duy nhất một đứa con tra này, bây giờ lại chết không minh bạch ở bên ngoài, điều này làm sao lão phu nhân anh quốc công có thể chấp nhận? Chỉ cần có một chút manh mối, bà ta cũng phải tra thật kỹ càng. Cao Nhiên đi ra ngoài thật lâu, lâu đến mức lão phu nhân anh quốc công cũng cảm thấy không tưởng nổi. Rửa mặt chỉnh trang, sửa soạn lại dung nhan mà thôi, sao lại đi lâu như vậy? Chờ cho cuối cùng Cao Nhiên cùng Hàn thị từ bên trong đi ra, lão phu nhân anh quốc công không vui trừng Cao Nhiên một chút, chỉ là cố kỵ trường hợp, mới ẩn nhẫn không bộc phát mà thôi. Cuối cùng Cao Nhiên trở về, Lâm Vị Hi ngồi lại thêm một chút, liền đứng dậy hồi vương phủ. trên đường đi tinh thần Cao Nhiên đều không tập trung, toàn bộ tâm trí đều là chuyện thừa kế vị trí thế tử anh quốc công. Đệ đệ của nàng ta sẽ làm quốc công, điều này làm cho Cao Nhiên vô cùng thống khoái. Ban đầu khi mới nghe được tin tức còn cảm thấy giật mình, nhưng bây giờ, nàng ta chỉ cảm thấy thế tử anh quốc công chết cũng tốt lắm. Lão tử không chết, làm sao nhi tử có thể thượng vị? Cao Nhiên cứ cố nén vui sướng như vậy hồi phủ, bây giờ trên danh nghĩa nàng ta mất cha, cũng nên làm ra bộ dáng bi thương. Tin tức thế tử anh quốc công gặp nạn dần dần truyền ra, mà tin tức anh quốc công muốn nhận làm con thừa tự, vậy mà cũng không biết từ nơi nào lưu truyền tới. Mấy ngày sau Cao Nhiên mới nghe được tin tức này, cả người nàng ta sững sờ: "Nhận làm con thừa tự? Tại sao lại muốn nhận làm con thừa tự, không phải còn có đệ đệ của ta mà." "Thầm thiếu gia là con thứ, nghe nói anh quốc công không muốn để cho tước vị bị giáng cấp, cho nên nghĩ tới việc tìm một nam hài cho Vệ thị. Tuy nhiên mấy điều này chỉ là tin đồn, cuối cùng đến cùng như thế nào vẫn còn chưa biết." Đào ma ma đang an ủi Cao Nhiên, bà ta dừng một chút, nhịn không được nói tiếp, "Bất quá nghe người bên kia nói, những năm này có một thiếu niên danh tiếng đặc biệt nổi trội. Nghe nói gọi là Cao Khác, phụ mẫu đều mất, cùng quả tẩu ấu chất gian nan sống qua ngày, khó được nhất là hắn có tài gặp một lần là nhớ. Có vẻ như mấy trưởng lão đều hướng vào hắn, ngay cả anh quốc công cũng phái người tới đón, sau khi gặp mặt một lần, liền để hắn ở tại biệt uyển hành cung của quốc công phủ, ăn mặc ngủ nghỉ đều chiếu theo phân lệ của thiếu gia công phủ." không thể nghi ngờ, nếu như quả thật muốn nhận làm con thừa tự, thiếu niên tên Cao Khác này chính là uy hiếp lớn nhất của Cao Thầm. "hắn ta bao nhiêu tuổi rồi?" "Cả tuổi mụ là mười lăm ạ." Cao Nhiên hung hăng hút một ngụm khí lạnh, bối cảnh của Cao Khác thích hợp nhận làm con thừa tự vô cùng, hương hỏa nhà bọn hắn rơi vào người chất tử, mà cha mẹ, huynh trưởng đều đã chết. nói cách khác quan hệ của Cao Khác với bản gia vô cùng nhạt nhòa. Sau khi nhận làm con thừa tự có thể chuyên tâm phụng dưỡng Vệ thị cùng thế tử anh quốc công, không cần phải lo lắng chuyện con thừa tự thân cận với cha mẹ ruột của mình. Mà Cao Khác có tài đã gặp qua là không quên được, thiên tư vượt xa Cao Thầm, càng hỏng bét chính là so ra hắn ta còn lớn hơn Cao Thầm. nói cách khác, chỉ cần nhận Cao Khác làm con thừa tự, bồi dưỡng một hai năm sau, rất nhanh phủ anh quốc công liền có thể thu về báo đáp, mà Cao Thầm thì sao? Bây giờ hắn mới có bảy tuổi. Ngay cả Cao Nhiên cũng hoảng hốt, nàng ta tính toán đâu ra đấy để thân đệ đệ làm thế tử, nếu như bị người chặn ngang một cước, vậy phải làm sao bây giờ? Với lại, nếu như tương lai quốc công không phải Cao Thầm, vậy thì chuyện của Hàn thị kia, căn bản không thể gạt được. Cả người Cao Nhiên run lên một lúc lâu, lấy lại tinh thần, nàng ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Là ai đề nghị nhận làm con thừa tự? Là ai đề cử Cao Khác?" Đào ma ma nhìn chung quanh một chút, khom lưng cạnh bên tai Cao Nhiên, nhỏ giọng nói: "Nghe nói là vương phi cùng lão phu nhân nói chuyện, sau đó lão phu nhân nghe ngóng, mới phát hiện ra Cao Khác." Nếu không thì con cháu chi thứ Cao gia nhiều như thế, Cao Khác còn không có tiếng tăm gì, phụ mẫu đều mất, ai có thể biết hắn là ai. Cao Nhiên nghe xong thì rất ngoài ý muốn, lại nghiến răng nghiến lợi: "Nàng quản cái nhàn sự này làm cái gì?" Đào ma ma khẽ vuốt tay, cái này ai mà biết được. Cao Nhiên cắn răng ngồi một hồi, vẫn là nuốt không trôi cơn giận này. Bình thường Lâm Vị Hi ỷ vào chính mình là mẹ chồng mà khắt khe với người khác thì thôi, bây giờ còn tính vươn tay động đến đồ của đệ đệ nàng ta. Quả thực là càn rỡ. Bàn tay Lâm Vị Hi quá dài rồi, không dạy dỗ giáo huấn nàng, có lẽ nàng còn tưởng rằng dưới gầm trời này không ai không sợ nàng. Ánh mắt Cao Nhiên âm trầm, ra hiệu Đào ma ma đưa lỗ tai tới: "Ma ma, cho người tiết lộ chuyện của Thẩm vương phi với Lâm Vị Hi đi. Tự cho mình là nốt chu sa trong lòng Yến vương sao? thật không ngờ rằng, chính mình mới là đồ thừa."