Yến vương không nói lời nào, thế tử cũng cúi đầu nhượng bộ, chuyện Lâm Vị Hi sửa lại lệ cũ nhiều năm trong vương phủ này, cứ bình ổn trôi qua như vậy. Thế là đại khái cũng tỏ rõ, chủ mẫu mới của phủ Yến vương đến rồi, những quy củ ngày trước, cũng chỉ có thể bỏ đi thôi. Lúc đầu Cao Nhiên vẫn chờ mong, đợi nàng ta nhìn thấy kết cục, tà hỏa nhiều ngày đọng lại lập tức xông thẳng lên đầu. Thân thể không tốt thật sự là một cái cớ hay, chỗ nào cần phải thay đổi đây? Lâm Vị Hi nàng sao lại lớn mặt như vậy, dựa vào cái gì nàng muốn thay đổi là phải đổi? thật sự Cao Nhiên thấy đau đầu trước vị kế mẫu ỷ vào thân thể yếu đuối mà hung hăng càn quấy này. Đột nhiên nàng ta cảm thấy mờ mịt, Lâm Vị Hi cùng nàng ta tuổi tác tương đương, đối với nàng ta mà nói con đường nhịn mẹ chồng một chút nàykhông thể đi được rồi. Hôm nay phủ anh quốc công đến đây làm chỗ dựa, cuối cùng cũng không thể giải quyết chuyện của nàng ta. không trông cậy được vào nhà mẹ đẻ, cha chồng lại trái ngược với sự khôn khéo trên triều đình, hoàn toàn dung túng cho Lâm Vị Hi. Chẳng lẽ quãng đời còn lại của Cao Nhiên cũng chỉ có thể như thế này, bị Lâm Vị Hi khoa tay múa chân, không thể không nhẫn nhịn hành vi ngang ngược độc ác của nàng hay sao? Hôm nay Yến vương được nghỉ, cho nên tiệc tối làm vô cùng xa hoa tinh xảo, nhưng mà vào trong miệng Cao Nhiên lại như nhai sáp chẳng có hương vị gì. một bữa cơm này Cao Nhiên ăn vô cùng uể oải. Sau khi đưa tiễn Yến vương cùng Lâm Vị Hi, Cao Nhiên với Cố Trình Diệu mới về viện của mình. Tâm trạng nàng ta sa sút,không còn hào hứng gì, mà Cố Trình Diệu lại không biết làm sao, cũng một đường chẳng nói năng câu nào. Chờ trở lại Thanh Tùng viên, Cố Trình Diệu dừng lại trước cửa hậu viện, nói: "Nàng mệt mỏi một ngày rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi, ta còn phải tới thư phòng ôn bài,không cùng nàng đi vào nữa." Cố Trình Diệu nói xong cũng quay người đi, Cao Nhiên nhịn không được "Ai ui" mộttiếng, nhưng hình như Cố Trình Diệu không nghe thấy, rất nhanh liền đi xa. Cao Nhiên nhìn bóng lưng của Cố Trình Diệu, tâm trạng đã phiền não lại càng tồi tệ hơn. Mặc dù Thanh Tùng viên chỉ là một viện trong nhiều viện ở phủ Yến vương, nhưng ngoại viện, thư phòng, chính phòng, dãy nhà sau cái gì cần có đều có, tương đương với một phủ đệ thu nhỏ, chỉ cần đóng cửa lại, chính là một viện hoàn toàn độc lập. Cao Nhiên ở tại gian thứ hai, cũng là nơi lớn nhất trong viện dùng để sinh hoạt hàng ngày. Vừa rồi Cố Trình Diệu chính là đi đến cửa sân này, sau đó lại rẽ về hướng thư phòng ở trước mặt. Chuyện xảy ra trước cửa sân đương nhiên không thể gạt được tai mắt của mọi người, Cao Nhiên một mình trở về, ngồi chưa được bao lâu, Bốc ma ma lại tới: "Thế tử phi, thế tử đi tiền viện rồi?" Loại chuyện rõ rành rành này Cao Nhiên không có tâm tình trả lời, mà Bốc ma ma nóicâu nói này, cũng không phải là thật sự hỏi thăm. Bà ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Cũng sắp đến tết rồi, thế tử còn chăm chỉ như này, thật sự là phúc đức, nếu như vương phi nhìn thấy, không biết còn vui mừng đến thế nào nữa." Bốc ma ma nói vương phi là chỉ Thẩm thị, từ khi bà ta bị Lâm Vị Hi chiếm quyền, trong lòng vẫn một mực không chịu phục, cho nên cũng tức giận, chưa từng chịu gọi Lâm Vị Hi là vương phi, chỉ ám chỉ gọi là vị kia, còn động một chút lại nhắc đến chuyện năm đó của Thẩm thị, cũng không biết là đang khoe khoang với ai. Lúc mới đầu Cao Nhiên còn chung một mối thù với Bốc ma ma, nhưng nàng ta cũng không chịu nổi Bốc ma ma nhắc đi nhắc lại chuyện cũ. Bây giờ Cao Nhiên nhịn không được mà chán ghét. Cho dù là một người chết, mỗi ngày nói đi nói lại như vậy cũng đủ phiền chán. Huống chi người này đã chết tầm mười năm, còn mỗi ngày nói Thẩm thị hiền lành ra sao, thâm tình như thế nào thì làm được cái gì, không thấy được hiện tại bầu trời đã đổi thành vị kia rồi sao? Nhưng cho dù trong lòng không thoải mái, Bốc ma ma nhắc tới mẹ đẻ thế tử, Cao Nhiên không thiếu được lộ ra dáng vẻ tươi cười, tỏ thái độ một phen: "Ma ma nói đúng lắm, thế tử xuất thân tôn quý vẫn còn cần cù chăm chỉ như này, nếu như mẹ chồngtrên trời có linh thiêng biết được, nhất định có thể yên tâm." "không phải sao, tiểu thư nhà chúng ta chính là cả một đời tốt số, lúc còn ở nhà thìđược phụ huynh coi như châu như ngọc mà sủng ái, mười ngón tay không dính nước.một lần xuất phủ không may gặp phải loạn quân, rất nhanh liền gặp được Yến vương, khi đó Yến vương vẫn là thế tử. Ai u, đó thật sự là một người thiếu niên mỹ ngọc giữa thiên quân vạn mã, lưu dân đang chạy loạn, một mình điện hạ ở phía trước, chỉ huy người từ trái phải giữa ba hướng xông lên, rất nhanh liền bình định xong bạo loạn. Các ngươi không chứng kiến tràng cảnh khi đó, trời nổi gió đen, một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi chỉ huy hơn trăm kỵ binh, loại khí độ chỉ huy thuần thục này cách cuồng phong cùng bức tường người đều đập thẳng vào mắt người khác. Lúc ấy tất cả mọi người đều đang nhìn điện hạ, nhưng sau khi Yến vương thu thập xong cục diện, ngay cả tên cũng không để lại, lập tức dẫn người đi. Sau khi ngài ấy đi, chúng ta nghe người bên cạnh bàn tán, mới biết được vị này chính là trưởng tử của Yến vương gia, Cố Huy Ngạn." Những lời này lúc đầu Cao Nhiên còn rất chăm chú nghe, nhưng đến bây giờ sẽ chỉ cảm thấy phiền. Ban đầu Cao Nhiên nghe nói Yến vương ở cùng một chỗ với Thẩm vương phi là bởi vì ân cứu mạng, nàng ta còn tưởng rằng là truyền kỳ tình yêu long lanh đến mức nào, không nghĩ tới trên thực tế Yến vương không chỉ cứu được Thẩm vương phi, mà đồng thời còn cứu được rất nhiều người. Mà sau đó Bốc ma ma khôngngại người khác nói đến phiền, toàn bộ kiên nhẫn của Cao Nhiên đã bị hao mòn, chỉ cảm thấy phản cảm. Bốc ma ma vẫn còn nhớ kỹ thiếu niên tuấn mỹ dũng mãnh Yến vương khi đó, loại chuyện này nếu không phải tự mình trải qua, cho dù lưỡi nở hoa sen cũng không thểnói được một phần vạn rung động lúc ấy. Bây giờ Bốc ma ma chính là như thế. Bà ta cũng nhìn ra hứng thú của Cao Nhiên giảm dần, Bốc ma ma liền ngắt lại hồi ức, nhưng vẫn chưa thỏa mãn lấy một câu làm lời kết thúc: "Các ngươi những người tuổi trẻ này đều chưa thấy qua chiến loạn, sao có thể biết được Yến vương trên chiến trường nghiêm nghị dũng mãnh thế nào. Những năm nay quyền thế của ngài ấy càng thêm cao, nhiều việc triều chính đều qua tay, cho nên mới dần dần nội liễm. Kỳ thật lúc tuổi trẻ điện hạ rất sắc sảo thiện chiến, chẳng những đánh trận vừa nhanh vừa độc, dáng dấp lại cực kỳ oai hùng tuấn mỹ, khi đó bách tính ở biên quan không bái quỷ thần, chỉ bái Yến vương." Bốc ma ma cực kỳ tôn sùng Cố Huy Ngạn. Chẳng biết tại sao trong lòng Cao Nhiên lạikhông quá dễ chịu, liền không nhẹ không nặng đâm một câu: "Cho dù khi đó Yến vương oai hùng, nhưng Bắc Cương bão cát lớn, cả ngày cùng binh khí gió cát làm bạn, sao có phong thái quân tử như thế tử cẩm y ngọc thực, thư hương văn nhã đâu?" Ngày bình thường Bốc ma ma mà nhắc tới chuyện của Cố Trình Diệu căn bản không có lý trí, nhưng bây giờ nghe được lời của Cao Nhiên, bà ta lại khác thường không hướng về Cố Trình Diệu, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "không thể nói như vậy, Yến vương bây giờ quyền cao chức trọng, thâm trầm nội liễm, nhưng tuổi trẻ mười lăm mười sáu sẽngạo mạn, sự sắc bén tất lộ, dù bất kể có thế thì phong thái vẫn cực kì xuất chúng. Huống chi, chỉ nói riêng đến tướng mạo, so với thế tử thì lúc vương gia mười chín tuổi vẫn dễ nhìn hơn một chút." Lời này Cao Nhiên nghe đương nhiên rất không cao hứng, thế nhưng đối phương là phụ thân của Cố Trình Diệu, nàng ta cũng không thể nói xấu cha chồng, chỉ có thể nhịn xuống. Nhưng ngay cả như vậy, vẻ mặt Cao Nhiên vẫn còn có chút xem thường. Bốc ma ma nhớ tới chuyện năm đó, không khỏi cũng ngơ ngẩn, chờ phản ứng lại, bà ta lại tiếp tục nói tiểu thư nhà mình tốt số: "Tiểu thư của chúng ta quả nhiên sinh ra chính là mệnh được sủng ái, lúc ở nhà mẹ đẻ được phụ huynh cưng sủng, sau đó còn gả cho Yến vương thiếu niên anh hùng, Khi đó không biết bao nhiêu tiểu cô nương vụng trộm ái mộ vương gia đâu, thế nhưng cuối cùng còn không phải tiểu thư của chúng ta làm chính phi, có thể thấy được đây chính là số phận. Ngay sau khi thành hôn, tiểu thư mang thai sinh nhi tử, nhìn qua là biết không chịu thua kém cỡ nào, chỉ đáng tiếc tiểu thư thân thể không tốt, không đợi được thế tử lớn lên đã đi rôi." Bốc ma ma thổn thức, đương nhiên là đang suy nghĩ nếu như Thẩm thị vẫn còn, nơi nào còn nhảy ra vị ở Cảnh Trừng viên giương oai diễu võ. Cao Nhiên sợ Bốc ma ma lại muốn kể chuyện xưa, tranh thủ thời gian chặn lại: "không phải sao, nhưng mà bây giờ thế tử hiếu thuận lại có chí, mẹ chồng ở dưới cửu tuyền cũng sẽ mỉm cười nhắm mắt." Bốc ma ma nhẹ nhàng lau đôi mắt, thật ra bà ta cũng không có nước mắt, nhưng cũng nên làm như vậy để ra vẻ, bà ta nói: "Nếu như tiểu thư nhà chúng ta vẫn còn, bây giờ thấy thế tử trưởng thành, buổi tối còn chăm chỉ đi thư phòng khêu đèn khổ đọc, khẳng định sẽ đau lòng thân thể của ngài ấy a." Bỗng nhiên Cao Nhiên có một loại dự cảm không tốt, trong lòng nàng ta đề phòng, tùy ý ứng hòa một câu: "Đương nhiên, thân thể của thế tử là quan trọng nhất." "Đúng vậy a, đàn bà con gái chúng ta không thể chia sẻ với thế tử chuyện triều chính, cũng chỉ có thể quan tâm nhiều hơn đến ăn ở của ngài ấy thôi. Mấy ngày nay thế tử phi phải xã giao ngày tết, chỉ sợ bận rộn tới mức khó mà phân thân được, mà thế tử cả ngày vất vả đọc sách vẫn cần đến người chăm sóc. Lão nô tới là muốn nói cho thế tử phi, Vân Tuệ đã đi theo hầu hạ thế tử từ lâu, buổi tối hôm nay không trở về hậu viện. Thế tử phi không cần phải lo lắng thư phòng ấm lạnh, tự có Vân Tuệ ở bên kia lo liệu, ngài chuyên tâm tĩnh dưỡng mới là việc quan trọng." Cao Nhiên nghe được lập tức hỏa khí bốc lên đầu, Vân Tuệ nàng ta là thứ gì, dám can đảm buông lời thay thế Cao Nhiên tới chăm sóc áo cơm ấm lạnh cho Cố Trình Diệu? Hơn nữa, thời gian này Cố Trình Diệu tới thư phòng, buổi tối chắc hẳn không trở lại ngủ, mà Vân Tuệ cũng ở lại thư phòng... Cao Nhiên cơ hồ đứng ngồi ngồi không yên, chắc hẳn không có một nữ tử nào có thể ngồi nhìn một cô nương trẻ tuổi khác ở cùng trượng phu của mình cả một đêm. Có lẽ Bốc ma ma cũng nhìn ra là Cao Nhiên không vui, vẻ mặt bà ta trầm xuống, nói: "Thế tử phi, lão nô là người Thẩm vương phi lưu lại, lúc vương phi lâm chung nhờ vả chăm sóc cho thế tử thật tốt. Mà Vân Tuệ lại là tri kỷ theo hầu thế tử đến mười năm nay rồi. Có nàng ta tới chăm lo cho thế tử, lão thân vô cùng yên tâm. Huống chi đến bây giờ thế tử phi vẫn chưa thể sinh hạ nhất nam bán nữ cho thế tử, mấy ngày trước đây lại ở trong Phật đường hồi lâu, chỉ sợ lại càng bất lợi đối với việc mang thai. Thế tử phi nên điều dưỡng thân thể, sớm ngày kéo dài dòng dõi mới là điều quan trọng, chứ khôngphải hung hăng ghen ghét." Ghen ghét đối với nữ tử mà nói cũng không phải là điều hay ho gì, Bốc ma ma ngay cả Thẩm vương phi với thất xuất ghen tị đều nhắc đến. Cao Nhiên chỉ có thể nén giận hít sâu một hơi, nói: "Ta lại là người không hiểu chuyện như thế sao, ma ma làm như vậy là vì tốt cho ta, ta hiểu rõ." Bốc ma ma lộ ra ý cười, thỏa mãn nói: "Thế tử phi hiểu cho nỗi khổ tâm của lão nô là tốt rồi. Lão nô làm như vậy cũng là vì để thế tử phi có thời gian điều dưỡng thân thể,không chậm trễ việc dòng dõi, thế tử phi không được hiểu lầm tâm ý của lão nô." Tâm ý? Nếu tâm ý thật sự sẽ cố ý nhìn cửa chằm chằm, phát hiện sau khi thế tử rời khỏi đây thì lập tức đuổi theo, còn phái một người khác vào bên trong chặn lại nàng ta hay sao? Cao Nhiên vô cùng khinh thường, dường như không thể khống chế nổi muốn mắng người, nhưng nàng ta nhớ tới kết cục của Cao Hi, cuối cùng vẫn cố nhịn được, đối với ác nô trước mắt xếp một người thứ ba vào giữa cuộc sống phu thê của mình, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn nở một nụ cười. Bốc ma ma hết sức hài lòng đối với biểu hiện của Cao Nhiên, bà ta chờ đợi một lúc, thấy Cao Nhiên thật sự không có dấu hiệu tức giận hay đuổi theo, lúc này mới hài lòng rời đi. Chờ cho Bốc ma ma đi khỏi, Đào ma ma cùng Ngưng Phù lập tức vây tới, mồm năm miệng mười hỏi: "Thế tử phi, mấy ngày trước chỉ ban ngày Vân Tuệ mới tới thư phòng hầu hạ, bây giờ lại không cần mặt mũi, định hầu hạ thế tử cả đêm. Mà Bốc ma ma còn ở nội viện nhìn chằm chằm, vậy thì phải làm sao đây?" Chiêu này của Bốc ma ma thật sự là kế Tư Mã Chiêu người người đều biết, Cao Nhiên hít sâu một hơi, suy nghĩ kỹ một lúc, mới nói: "Bốc ma ma vội vã như vậy, có lẽ là Vân Tuệ còn chưa bị thế tử thu vào. Nếu như trước đó thế tử đã không có ý này, trong lòng tất nhiên là có dự định. Chúng ta không cần gấp, trước án binh bất động, nhìnmột chút xem thế nào đã." Đám người Ngưng Phù đáp ứng. một ngày hôm nay Cao Nhiên trải qua rất nhiều chuyện, tinh thần đã mệt mỏi vô cùng. Loại mệt mỏi này không phải là bởi vì thân thể, mà là từ đáy lòng lan tràn ra, dần dần bao phủ khắp cả người. Nàng ta hi vọng vô cùng gọi nhà mẹ đẻ tới để chỉnh Lâm Vị Hi, kết quả cuối cùng lại là tổn thất một nhà thị tì. Buổi tối cả người mệt mỏi trở về phòng, lại bị Cố Trình Diệu nói tối nay không về, có Vân Tuệ đi theo hầu hạ trong thư phòng. Đám người Ngưng Phù thấy sắc mặt Cao Nhiên không tốt, đều thức thời lui ra. Trước khi ra cửa, giọng nói Cao Nhiên đột nhiên từ bên trong truyền đến: "Đào ma ma, thông báo cho phòng bếp nhỏ, buổi tối nấu một bát canh tránh thai." Bước chân Đào ma ma dừng lại, chính thất chưa sinh hạ dòng dõi, mà lại có thứ trưởng tử chính là chuyện cực kỳ thất lễ. Nếu như không thể ngăn cản trượng phu sủng hạnh thiếp thất, chỉ có thể cho thiếp thất thông phòng uống canh tránh thai, là bảo đảm tốt nhất cho chính thất cùng con trai trưởng. Trước đó Cao Nhiên phân tích có trật tự, nhưng mà trên thực tế, nàng ta cũng rất luống cuống. Trong thư phòng của Thanh Tùng viên, ánh nến nhảy một cái, Cố Trình Diệu đangmuốn bỏ cái chụp đèn thì đã bị người khác một bước cầm lên. Vân Tuệ cầm cái kéo cắt đoạn bấc đèn bị đốt cháy khét, một lần nữa trong phòng lại sáng tỏ, chờ làm xong tất cả, nàng ta mới cài chụp đèn lên, cúi đầu mỉm cười với Cố Trình Diệu: "Thế tử." Cố Trình Diệu có chút ngoài ý muốn: "Tại sao là ngươi?" Vân Tuệ nói: "Đại Mạo sơ ý, lại hay ngủ gật, buổi tối nếu như hắn ta đã ngủ, thế tử muốn uống nước nóng thì sẽ không hầu hạ được. Nô tỳ chê hắn ta vụng về, nên đãđuổi về rồi." Vân Tuệ thay thế Đại Mạo, lo lắng hắn ta không hầu hạ thế tử chu đáo là một phần, nhưng nguyên nhân lớn hơn vẫn là xuất phát từ tư tâm. Yến vương quản lý vô cùng nghiêm ngặt với Cố Trình Diệu vẫn còn đang đèn sách, phục vụ ở thư phòng vẫn luôn là gã sai vặt. Nhưng mấy hôm nay ban ngày Cao Nhiên không có ở đây, Vân Tuệ gan lớn, ban ngày cũng chạy đến thư phòng, mà Cố Trình Diệu cũng không đuổi nàng tađi. HHHHHôm nay nàng ta nhìn thấy Cố Trình Diệu đi ra khỏi viện, xem ra là buổi tối cũng sẽ không trở về. Vân Tuệ cảm thấy đây quả thực là cơ hội trời cho, tranh thủ thời gian Bốc ma ma coi chừng thế tử phi, mà nàng ta lại cho Đại Mạo một thỏi bạc, đuổihắn ta ra ngoài uống rượu, chính mình thì tới hầu hạ Cố Trình Diệu đọc sách. Nơi này mặc dù là thư phòng, nhưng giường chiếu mọi thứ đều đầy đủ, tâm tư của Vân Tuệ,không chỉ là hồng tụ thiêm hương. Cố Trình Diệu nghe đến đó kỳ thật cảm thấy có một chút không ổn, dù sao hắn ta cũng đã cưới hai lần, không còn là tiểu tử chưa từng trải sự đời, đương nhiên hắn ta biết nha hoàn hầu hạ thiếu gia trong đêm là có hàm ý gì. Mặc dù phụ thân quản giáohắn ta nghiêm khắc, nhưng những năm gần đây Cố Trình Diệu càng lúc càng lớn, phụ thân dần dần nới lỏng quản thúc, nhất là chuyện nam nữ. Nếu như đặt ở Cố Trình Diệu mười lăm tuổi, Vân Tuệ theo tới thư phòng đến hầu hạ, bất kể Cố Trình Diệu đồng ý hay không, riêng cửa ai của Yến vương nàng ta chắc chắnkhông qua được. Nhưng bây giờ nhi tử đã lớn, có một số việc Cố Huy Ngạn quản giáo cũng không tốt. hắn thấy Cố Trình Diệu không nói gì, liền cho rằng đây là ý của Cố Trình Diệu, Cố Huy Ngạn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như khôngbiết. Cố Trình Diệu nhìn nữ tử trước mắt, nàng ta cố ý cuộn tóc lại, lộ ra một cần cổ trắng nõn, bên tai còn đeo trân châu đang đung đưa. Dưới ánh đèn làn da nữ tử tinh tế nhẵn nhụi hơn rất nhiều, mang theo một loại cảm giác trơn mát như gốm sứ. Vân Tuệkhông tính là tuyệt sắc, nhưng mà nàng ta cũng hầu hạ Cố Trình Diệu hơn mười năm rồi, từ nhỏ chính là tỷ tỷ ở bên cạnh. Bây giờ nàng ta ăn mặc như này, trông càng mềm mại nữ tính hơn nhiều. Hồng tụ thêm hương, giai nhân cố ý, lại là đại tỷ tỷ từ nhỏ chung đụng, trên đời này chỉ sợ không có mấy nam tử sẽ cự tuyệt. Nhưng giờ khắc này Cố Trình Diệu nhìn Vân Tuệ, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện cũ. Đó là khi Cao Hi còn sống. ( Có thịt không nhỉ mọi người ơi)