Đối với kết quả này Lâm Vị Hi rất hài lòng, những người này cho mình là ai, vậy mà đến đây chỉ trích nàng? Cao nhị thái thái thấy vẻ mặt Lâm Vị Hi bình thường trở lại, vui mừng quá đỗi, vội vàng đỡ Lâm Vị Hi trở lại chỗ ngồi. Lâm Vị Hi ỡm ờ thuận theo. Lão phu nhân anh quốc công thấy màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc, không đến nỗikhông thể thu thập cục diện, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Yến vương phi, lúc nãy là do lão thân nói chuyện vội vàng, mới gây nên hiểu lầm." Đây chính là quanh co lòng vòng xin lỗi, lão phu nhân anh quốc công dù sao cũng lớn hơn Lâm Vị Hi bốn mươi năm mươi tuổi, tại xã hội kính lão làm trọng, một tổ mẫu trưởng bối có thể nói đến trình độ này, thật sự so với trên trời đổ mưa đỏ còn khó hơn. Kiếp trước Lâm Vị Hi làm sao có thể nghĩ đến, một ngày kia, vậy mà có thể nghe được tổ mẫu ương ngạnh lộng quyền hướng mình xin lỗi. Nhưng Lâm Vị Hi lại không phải một người có chừng có mực, nàng thích làm nhất chính là đuổi tận giết tuyệt. Lâm Vị Hi hé miệng cười với lão phu nhân, dung mạo nàng diễm lệ, cười một tiếng như này càng giống như cầu vồng sau cơn mưa, vạn vật nảy lộc, đáng tiếc lời nói ra lại như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người ta: "Lão phu nhân, việc hôm nay đều là hiểu lầm, điêu nô lắm miệng gây nên trận hiểu lầm này là ở nơi nào? Có thể đem chuyện trong phủ Yến vương đến tai quốc công phủ, chắc hẳn đây là hạ nhân trong vương phủ đi. Do ta quản lý không nghiêm, lại có người dám làm loại chuyện này, còn lừa dối lão phu nhân cùng nhị thái thái, thật sự là tội đáng chết vạn lần. Lão phu nhân ngài cứ nói ra, bất kể là ai, chắc chắn ta sẽ hung hăng nghiêm trị, cho quốc công phủ một cái công đạo." Lão phu nhân anh quốc công nghe nói như thế thì khiếp sợ. Bà ta kinh ngạc cùng Cao nhị thái thái liếc nhau, đều không nghĩ tới Lâm Vị Hi làm việc vậy mà tuyệt tình như thế này. Cao nhị thái thái cũng là mở rộng tầm mắt, thường ngày bà ta gặp nhiều quý phu nhân, da mặt ai chả mỏng hơn giấy, mặt mũi so với mệnh còn nặng hơn, cho dù trong lòng có tức giận thế nào đi nữa, người ngoài nhỏ nhẹ cầu tình, các nàng ngại mặt mũi, thường là cứ cho qua như thế. Thế nhưng Lâm Vị Hi lại không, các bà nóiđến mức này, dường như đem mặt mũi quốc công phủ vứt hết xuống đất, khó khăn lắm mới khuyên Lâm Vị Hi trở về. Mà bây giờ Lâm Vị Hi còn muốn truy cứu hạ nhân nào truyền lời? Đây là lần đầu tiên Cao nhị thái thái gặp phải kiểu đúng lý không tha người này, cũng quá không lo ngại điều gì đi? Nhưng mà ai bảo người ta thật sự ngay thẳng không có gì phải sợ hãi. Lâm Vị Hi là Yến vương phi, tuổi tác lại chênh lệch như thế, hơn nữa đây vẫn là Yến vương tự mình rước về. Làm sao mà Yến vương không cưng chiều được đây. Cho dù có quan hệ thông gia với phủ anh quốc công, trực tiếp cũng là thế tử Cố Trình Diệu, người thật sựcho bọn họ dựa vào vẫn là Yến vương, cho mười lá gan cũng không dám đắc tội với tiểu vương phi mà Yến vương vô cùng cưng chiều này. đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương chính là như vậy. Trong chuyện này người sai vẫn là Cao Nhiên. Trong lòng Cao nhị thái thái đem Cao Nhiên mắng một trận, chính mình gây rắc rối bị phạt, liền về nhà đánh chủ ý lên trưởng bối, bây giờ ngược lại còn liên lụy trưởng bối phải lấy lòng thay nàng ta. Cao nhị thái thái cẩn thận nhìn thái độ của lão phu nhân, sau khi nhận được chỉ thị, lúc này mới ra vẻ ngại ngùng nói một cái tên. Lâm Vị Hi nghe xong cũng biết đây là mộtnhà nha hoàn hồi môn của Cao Nhiên, mặc dù cũng là từ phủ quốc công theo tới, nhưng cũng không thể so sánh với tâm phúc bên người như Ngưng Phù hay Đào ma ma được. Lâm Vị Hi cũng biết một lần mà chặt đứt hết phụ tá đắc lực của Cao Nhiên là việc không thể, nhưng có thể mượn cơ hội Cao Nhiên đưa tới cửa này để diệt trừ mộtnhà nha hoàn hồi môn của nàng ta, cũng coi như là có thu hoạch. Lâm Vị Hi nghĩ như vậy, giống như ý của lão phu nhân anh quốc công, không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ đem cả nhà nha hoàn này đuổi đi. Đúng lúc chủ nhà cũng ở đây, Lâm Vị Hi nói luôn: "một nhà nha hoàn này là thế tử phi mang tới. Thế tử phi gả vào phủ Yến vương, vậy những nha hoàn này chính là người của vương phủ rồi. Chỉ là dù sao bọn chúng cũng từ phủ quốc công tới, ta cũng không chắc lắm, chỉ có thể thỉnh giáo lão phu nhân một ít. Ngài nói, loại nha hoàn lắm miệng, xúi giục quan hệ thông gia thìnên xử trí như thế nào?" đã rất lâu rồi lão phu nhân anh quốc công không bực mình như hôm nay, bà ta nghiến răng nói: "Điêu nô phản chủ xảo quyệt không thể giữ lại, chính là phủ quốc công của ta cũng không dung được loại người này. Vương phi không cần cố kỵ, trực tiếp bán đithôi." "Tốt." Lâm Vị Hi cười híp mắt đáp ứng, nói với Uyển Nguyệt, "Truyền lệnh lão phu nhân xuống, đem toàn bộ một nhà nha hoàn họ Lý trong viện thế tử phi bán ra." Lão phu nhân anh quốc công có miệng mà khó trả lời, làm sao lại trở thành lời của bà ta rồi? Cao nhị thái thái xem như được mở mang tầm mắt, trên đời này lại còn có người khó chơi đến cỡ này. Mà người này, hết lần này tới lần khác lại là mẹ chồng của Cao Nhiên, ngay cả phủ quốc công cũng không dám đắc tội - Yến vương phi. Chuyến đi này của phủ anh quốc công thật sự là như ngậm phải hoàng liên, lúc đầu định mang người đến làm chỗ dựa cho tôn nữ, kết quả lại bị chính kế mẫu trẻ tuổi của tôn nữ ngầm trào phúng một trận, mặt mũi đều bị mất hết. không chỉ như vậy, còn phải bồi theo một nhà nha hoàn hồi môn. Lúc Cao Nhiên xuất giá tổng cộng cũng chỉ mang theo hai phòng nha hoàn, trong nháy mắt phải bỏ đi một phòng, tổn thất nàythật sự nặng nề a. đã không cần mặt mũi, lão phu nhân anh quốc công lão dứt khoát thông suốt, khôngđể ý mặt mo hỏi: "Vương phi, cũng sắp hết năm rồi, ngay cả triều đình cũng nghỉ đông, thế tử vẫn còn trắng đêm đọc sách?" Nhất thời Lâm Vị Hi không đoán được vì sao lão phu nhân hỏi tới Cố Trình Diệu, nàng sợ lưu lại cớ để nói chuyện, cũng chỉ hàm hồ trả lời một câu: " Từ trước đến nay việc sinh hoạt hàng ngày của thế tử là chuyện ngoại viện, đại khái do vương gia an bài, ta cũng không hỏi đến." Lão phu nhân anh quốc công cũng chỉ là mở đầu câu chuyện, bà ta cũng không có ý định chất vấn cách quản giáo nhi tử của Yến vương, mà chỉ hỏi tiếp: " Yến vương điện hạ quản giáo nghiêm khắc thế tử, thật sự là để cho chúng ta nhìn mà than thở. Chỉ là việc đọc sách đến cùng vẫn cần sự thanh tĩnh, lòng có tạp niệm thì không ổn, thế tửđã muốn dốc lòng đọc sách, bên người còn giữ lại đại nha hoàn, sợ có quấy thế tử học tập không?" Bây giờ Lâm Vị Hi mới hiểu được, hóa ra lão phu nhân anh quốc công muốn nóichuyện của Vân Tuệ. Lâm Vị Hi nghiêng đầu ho một tiếng, trên mặt là một mảnh ửng hồng, lúng túng: "Chuyện liên quan đến Vân Tuệ... Đây là việc trong phòng thế tử, ta là mẹ kế nhúng tay vào chỉ sợ không ổn." Lão phu nhân anh quốc công cũng cảm thấy xấu hổ, cùng một tiểu cô nương mười bảy tuổi nói những chuyện này, mặt già này của bà ta cũng không nhịn được. Thế nhưng đây mới là mục đích chính mà hôm nay bà ta đến đây. Lời đã nói đã nói đến thế này, còn tổn thất một phòng nha hoàn, nhất định phải xử lý con hồ ly tinh bên người thế tử kia. Các bà không gặp được Yến vương, cũng không dám nói với Yến vương loại chuyện này, oanh oanh yến yến chỗ thế tử kia, đương nhiên muốn để người mẹ chồng là Lâm Vị Hi ra mặt. Lâm Vị Hi lại cảm thấy đây là chuyện gì vậy... Kiếp trước nàng cũng biết Vân Tuệ, vị này hầu hạ Cố Trình Diệu tầm mười năm, còn lớn hơn Cố Trình Diệu hai tuổi. Nữ tử sớm hiểu chuyện, Vân Tuệ tự mình hầu hạ Cố Trình Diệu từ nam hài đến nam tử, chỉ sợ trong nội tâm sớm đã đem mình thành người ở trong phòng rồi. Mà Vân Tuệ lại thân cận với Bốc ma ma, hình thức hai người ở chung cũng không khác mẹ chồng nàng dâu là bao nhiêu. Loại tình huống này, chính thê từ ngoài vào cửa muốn đặt vững gót chân, riêng hai vị "công thần" này đã là một phiền phức rồi. Kiếp trước Lâm Vị Hi rất khó chịu nhìn Vân Tuệ vờ vịt này nọ, càng buồn nôn hơn khi Bốc ma ma tự coi mình là nửa mẹ chồng mà bày ra thái độ. Muốn để nàng cùng Vân Tuệ bắt chước Nga Hoàng Nữ anh hầu chung một chồng? Quả thực nằm mơ, Vân Tuệ nàng ta cũng xứng sao? Kiếp trước Lâm Vị Hi với Bốc ma ma và Vân Tuệ ầm ĩ nhiều lần, mà hết lần này tới lần khác Cố Trình Diệu mắt điếc tai ngơ, còn một lòng cảm thấy nhũ mẫu cùng thiếp thân nha hoàn của mình đều là người tốt. Giờ Lâm Vị Hi đã rời khỏi cái vũng bùn nhão này,một người độc quyền, nói là hô phong hoán vũ cũng không đủ, nàng sao phải chen chân vào cho nhiễm bẩn làm gì? Bình thường Cao Nhiên giống như phòng trộm mà đề phòng nàng, bây giờ lại muốn để nàng ra mặt giải quyết chuyện Vân Tuệ. Ồ! Mặt mũi ở đâu mà lớn thế? Lâm Vị Hi kiên quyết lắc đầu: " Tuổi tác của ta cũng tương đương như thế tử, vốn nên tránh hiềm nghi, bây giờ nhúng tay vào chuyện trong phòng thế tử, truyền ra ngoài thìthành cái dạng gì? Thế tử phi lan tâm huệ chất, lại là người thế tử mặc kệ muôn vàn khó khăn cầu hôn, xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này tất nhiên không đáng kể rồi. Chuyện thê thiếp vốn là việc của thế tử phi, những cái này vẫn nên giao cho nàng ta sắp xếp thôi." Nếu như Cao Nhiên có thể đuổi được Vân Tuệ, thì đâu cần phải mượn Lâm Vị Hi làm gì? Chính là Cao Nhiên ngại mặt mũi, lão phu nhân anh quốc công mới đến bức Lâm Vị Hi: "Lời này của vương phi sai rồi, dù gì thế tử vẫn gọi ngài một tiếng mẫu thân, vãn bối nhất thời không rõ, không phân biệt được tốt xấu, còn không phải dựa vào người mẫu thân là vương phi đến chỉ điểm hay sao. Dù sao sau này vương phi vẫn còn cần đến thế tử phụng dưỡng ngài, tình cảm mẫu tử vẫn còn dài mà, chuyện trong viện của thế tử, thật sự ngài không quản một chút nào hay sao?" Đây là lão phu nhân anh quốc công mượn dưỡng lão đến uy hiếp Lâm Vị Hi, cho dù sau này Lâm Vị Hi có con cái, cũng vẫn phải cần nhờ đến Cố Trình Diệu phụng dưỡng, mà thái độ của nàng dâu Cao Nhiên rất quan trọng. Dù sao thế tử cũng không phải con ruột của Lâm Vị Hi, sau này nàng già đi rồi thì như thế nào, còn không phải nhìn sắc mặt của chính phi Cao Nhiên hay sao? Lâm Vị Hi nghe hiểu, mơ hồ tức giận, không cố kỵ thể diện nữa, lập tức tiếng nói cũng lạnh xuống: "đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, nói như vậy, thế tử phi vẫn trông cậy vào ta thay nàng an trí thiếp thất rồi?" Lão phu nhân anh quốc công lập tức nghẹn ngào, mẹ kế nhúng tay vào chuyện trong phòng con riêng vốn không phải thanh danh tốt đẹp gì. Thế nhưng thanh danh cùng quy củ vĩnh viễn chỉ có thể trói buộc người để ý, nếu như Lâm Vị Hi thật sự thông suốtkhông quan tâm, mượn lần này ban thưởng tỳ nữ cho Cố Trình Diệu. Nhúng tay vào chuyện thiếp thất của Cố Trình Diệu, người bên ngoài trừ khinh thị hai câu, trên thực tế thì còn có thể làm gì? Trong phòng yên tĩnh lại, vẻ mặt Lâm Vị Hi với lão phu nhân cũng không tốt. Đúng lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên truyền ra một tiếng động, giống như là cái gì bị đánh rơi, mấy người trong phòng đều kinh hãi. Lâm Vị Hi đứng lên, nghe phía bên ngoài tiếng trầm thấp bồi tội, trong đó còn kèm theo tiếng vấn an. Lâm Vị Hi trầm mặt, nàng đi nhanh ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Cao Thầm đứng ởmột bên, dưới chân là bình hoa bị vỡ. Nhũ mẫu Cao Thầm đang ôm hắn ta, sợ hãi đến nỗi không kịp thỉnh tội với một người khác.  Vậy mà Cao Thầm trốn ở bên ngoài nghe lén? Trong lòng Lâm Vị Hi kinh sợ, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, đi đầu vạn phúc: "Vương gia." Cố Huy Ngạn nhẹ gật đầu ra hiệu với Lâm Vị Hi. Cao Thầm tiểu hài tử, lại nấp ở bên trong khe hở, nếu không phải Cố Huy Ngạn từ bên ngoài trở về, chỉ sợ không biết còn muốn nấp bao lâu. Cao Thầm vụng trộm chạy về nghe lén đương nhiên là do trong nhà chỉ bảo. Di nương thường xuyên bảo hắn ta làm như vậy, lâu dần, chính Cao Thầm cũng thành thói quen làm việc này. Nhưng hôm nay lại không cẩn thận bị người phát hiện, còn đụng vỡ bình hoa, nhìn sắc mặt của nhũ mẫu, cho dù Cao Thầm vẫnkhông hiểu vì sao nhưng cũng có thể ý thức được, lần này chính là họa lớn rồi. Nhũ mẫu cũng không ngờ tới tiểu thiếu gia đi nghe lén đúng lúc bị Yến vương pháthiện, kinh hãi lỡ tay đụng phải bình hoa trong vương phủ. Đây là đồ sứ triều Đường, bây giờ đã không sản xuất nữa, ngay cả tiền triều có tiền cũng không mua được loại càng sứ này, nhũ mẫu nghĩ cũng không dám nghĩ đến giá tiền của bình hoa này nữa. Bà ta bị dọa không nhẹ, không ngừng dập đầu bồi tội: "Vương gia thứ tội, không phải thiếu gia cố ý đụng vỡ bình hoa. Thiếu gia hắn ta còn nhỏ..." ( Càng sứ: Theo mình gg dịch thì là Sứ Yue Trung Quốc nha) Lão phu nhân anh quốc công được Cao nhị thái thái vịn đi tới, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, vẻ mặt cũng không tốt lắm. Cố Huy Ngạn nhàn nhạt nhìn lướt qua mặt đất,nói: "không sao, cũng chỉ là một cái bình hoa thôi. Người tới, quét dọn đi." Thị nữ ở hai bên đáp lời tiến lên, từ nhũ mẫu đến phu nhân anh quốc công đều nhẹnhàng thở ra: "Tạ vương gia. Thầm ca nhi còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu chuyện, có chỗ nào thất lễ còn xin vương gia không so đo." Cố Huy Ngạn không có ý định nói chuyện, Lâm Vị Hi thấy thế nói tiếp: "một cái bình hoa mà thôi, vỡ thì thôi, không làm người bị thương là tốt rồi. Có cần ta gọi người kiểm tra tay của hắn ta hay không?" Người của phủ anh quốc công đều có chút xấu hổ, tự nhiên nói không cần. Lão phu nhân ở trong lòng cảm thán, Yến vương phủ quả thật gia đại nghiệp đại, bình hoa càng sứ, vậy mà có thể nói vỡ thì thôi, quét đi là được. Lão phu nhân anh quốc công ở trong lòng cảm khái một phen, ngược lại lo lắng một chuyện khác, Yến vương đến đây từ lúc nào? Lời nói lúc nãy, hắn nghe được bao nhiêu? trên thực tế tâm trạng Cố Huy Ngạn bây giờ cũng không tốt, việc này không phải là bởi vì bắt được một đứa bé nghe lén. hắn quyền cao chức trọng, đương nhiên sẽkhông làm loại chuyện nghe lén mất thân phận như này. Nhưng nhiều năm hành quân rèn luyện cho Cố Huy Ngạn nhĩ lực tốt, mà lúc nãy lão phu nhân anh quốc công nóichuyện với Lâm Vị Hi, cũng không hề hạ giọng. Lâm Vị Hi nói, nàng cùng thế tử tuổi tác không chênh lệch nhiều, đằng sau vị lão phu nhân Cao gia này càng được thể nói, sau này Lâm Vị Hi còn phải nhờ Cố Trình Diệu dưỡng lão, hai người bọn hắn mới chân chính thật dài thật lâu chung đụng với nhau. Bây giờ trong lòng Cố Huy Ngạn cả một bầu trời u ám. Những năm gần đây hắn thận trọng từng bước, từng bước một đi đến quyền thế đỉnh phong, nhưng dù cho có kín đáo trù tính cũng không thể thay đổi được thời gian. Bất kể có như thế nào cũng không thể xóa đi sự thật là hắn lớn hơn rất nhiều so với Lâm Vị Hi. Vốn Cố Huy Ngạn cũng không thèm để ý, nhưng mà bây giờ, hắn nhìn thấy Lâm Vị Hi tuổi trẻ bừng bừng sức sống, lại nhìn thấy chính nhi tử của mình hào hoa phong nhã, kiểu gì cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác hoang đường. không thể phủ nhận, cả về dung mạo lẫn tuổi tác Lâm Vị Hi cùng Cố Trình Diệu vô cùng tương xứng, bọn hắn mới nên là người ở cùng một thế giới. Mà không phải hắn. Nhất là câu nói kia của lão phu nhân anh quốc công, sau này Lâm Vị Hi vẫn phải do Cố Trình Diệu dưỡng lão. nói đến cũng buồn cười, chỉ sợ Lâm Vị Hi với Cố Trình Diệu mới làm bạn lâu nhất, người ràng buộc sâu nhất. Lễ pháp trong xã hội, huynh đệ tách ra riêng, cha con cũng sẽ thành thù, vợ chồng sẽ hòa ly. Chỉ có quan hệ mẹ con, bất kể như thế nào cũng không thể đoạn tuyệt. Đột nhiên Cố Huy Ngạn rất muốn biết, Lâm Vị Hi nghĩ như thế nào đối với việc bởi vì hờn dỗi cùng ngoài ý muốn mà không thể không ký kết hôn nhân? Nàng không chịu an bài thiếp thất cho Cố Trình Diệu, là vì lý do gì?