*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. mà nàng phải tốn rất nhiều công sức, loại chuyện này sao có thể để cho người khác biết được? Nàng quá mức cậy mạnh, dù cho có ứa máu cũng tình nguyện nuốt vào trong chứ tuyệt đối không muốn có một chút xíu chật vật ở trước mặt người ngoài. Năm nàng mười tuổi mẫu thân ngoài ý muốn sinh non mà qua đời, đại trưởng công chúa Thọ Khang đại trưởng công chúa cực kỳ tức giận, trực tiếp đưa nàng vào phủ công chúa. Sau đó thì một năm hơn phân nửa thời gian nàng đều ở phủ công chúa, cuối cùng lúc này mới thoát khỏi cái bóng ma Cao Nhiên. ( Editor: Hóa ra còn có một đoạn khúc mắc như thế này. Bảo sao Lâm Vị Hi thù ghét Cao Nhiên đến vậy. Tất cả đều có lý do của nó. Nếu so với đứa bé 6 tuổi thì Cao Hi quá là nỗ lực rồi, mọi thứ không phải tự nhiên mà có. Ở đây, dù cho bạn có là thân phận cao quý đích trưởng tôn nữ, mà bạn không ngừng vươn lên thì vẫn bị người khác giẫm đạp mà thôi. Người ta chỉ nhìn thấy vẻ ngoài hào nhoáng mà không biết bên trong người khác phải cố gắng và nỗ lực đến thế nào)  Cao Hi năm mười tuổi thật sự coi Cao Nhiên là đối thủ không thể vượt qua, mãi đến về sau khi nàng nhìn thấy quyển sách kia, lúc này mới biết được Cao Nhiên cũng khôngphải là trời sinh thông minh. Cao Nhiên chỉ là lấy một vỏ bọc non nớt, che giấu đi tâm trí của người trưởng thành hai mươi sáu tuổi. So với đứa bé sáu tuổi thì nàng ta như cá gặp nước thôi. Ở nhóm người đồng lứa sáu tuổi thì Cao Nhiên rõ ràng chiếm ưu thế. Nhưng khi đợi các nàng trưởng thành lúc mười sáu, mười bảy tuổi thì sự chênh lệch đấy không đáng kể nữa rồi. Lâm Vị Hi đang trưởng thành, mà tâm trí của Cao Nhiên thì dừng lại. Cao Nhiên vẫn đắm chìm trong sự ưu việt về tuổi tác mang lại cho chính mình những thứ phù phiếm hư ảo, mà lại quên mất một chân lý từ xưa đến nay: đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. Mà Cao Hi bởi vì từ nhỏ có một thứ muội cường đại thúc giục, so với người cùng lứa nàng còn nỗ lực hơn rất nhiều. Lâm Vị Hi ở kiếp trước đã ngầm học xong cờ ca rô, cờ cá ngựa, cũng có thể nghe mộtlần đã nhớ kỹ những tiết tấu âm điệu mới lạ của Cao Nhiên, mà Cao Nhiên cũng khôngcó nền móng vững chắc cho món cầm kỳ thi họa này. Đối với người có kỳ nghệ cờ vây như Lâm Vị Hi mà nói, cờ ca rô cũng không khó, nàng bí mật lặng lẽ luyện hai ván liền hiểu rõ quy luật của nó. Còn đối với Cao Nhiên mà nói, ngoài những món đồ chơi nàng ta mang từ hiện đại về đây, nàng ta cũng chẳng có ngón nghề gì khác. Đánh bất ngờ để giành thắng lợi là thượng sách, thế nhưng nếu chỉ có thể dựa mưu kếkhông thôi, sớm hay muộn thì một vị tướng quân cũng sẽ chết do sự lười biếng tự cao tự đại của chính mình. Cao Nhiên quá dựa vào kỹ xảo, mà bỏ qua thực lực chân chính. Cũng nhờ như vậy mà có một màn ngày hôm nay, cho dù Cao Nhiên xuất ra tất cả vốn liếng của mình, cũng không đánh thắng được người đã biết cách chơi cờ ca rô như Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi đi sau cũng không nghĩ tới chính mình có thể thắng ba ván trọn vẹn, hoàn toàn nghiền ép mặt mũi của Cao Nhiên. Lúc nàng chọn quân cờ màu trắng, Lâm Vị Hi đột nhiên nhớ lại, lúc mười tuổi thì trò chơi này mang đến áp lực nặng nề vô cùng cho nàng. Mà ngọn núi cao cao kia làm nàng nghĩ mình không thể vượt qua được, ngày hôm nay đã sụp đổ vỡ vụn rồi. Giờ đây, Cao Nhiên đã không còn là đối thủ của Lâm Vị Hi nữa. Duy nhất chỉ còn chuyện tình cảm nam nữ kia mà thôi. Cố Trình Diệu quả thực là vết thương trí mạng trong lòng Lâm Vị Hi. Nàng đã từngyêu, cũng đã từng hận. Lâm Vị Hi mang trái tim nguyên vẹn của một người thiếu nữ gả vào nhà chồng, gặp phải trượng phu như thế, làm sao mà nàng không hận được đây? Thậm chí lúc phát hiện ra mình sống lại trong cơ thể của một tiểu cô nương, nàng vẫn còn oán giận không thôi. Nhưng oán giận thì có làm được gì đâu? Lâm Vị Hi đành cam chịu cho số phận của mình, Cố Trình Diệu không yêu nàng, nàng có thể làm gì? Cả một đoạn đường theo đoàn người của Yến vương lên kinh thành, từ lúc chào đời đến bây giờ, đây là lần đâu tiên Lâm Vị Hi ở chung với nam nhân lâu như vậy. Có Chu Mậu Thành cùng với những quân sĩ nhiệt tình hết lòng chăm lo cho nàng, Lâm Vị Hi cảm thấy, có lẽ chính mình chưa chắc tồi tệ như thế, có thể là do mắt của Cố Trình Diệu bị mù đi. Bây giờ Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Trình Diệu đã không còn cảm xúc vừa yêu vừa hận lúc mới trùng sinh nữa. Nàng chỉ muốn thấy hắn sống không thoải mái mà thôi. Nếu có thể, Lâm Vị Hi còn muốn tự mình giẫm cho hắn ta mấy cước. Đến tận hôm nay, Lâm Vị Hi nhìn phủ đệ Yến vương vừa lạ lẫm lại quen thuộc, nàng nhìn Tĩnh Đạm viên giống hệt với viện của thế tử phi nàng lúc vào cửa. Cuối cùng nàng cũng thấy, mình không còn vướng bận gì ở quá khứ nữa. Giờ đây, Lâm Vị Hi cùng Cao Hi chính thức là một người. Nàng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn trước rất nhiều. Uyển Tinh cùng Uyển Nguyệt líu ríu thật lâu, phát hiện thấy Lâm Vị Hi im lặng khôngnói chuyện. Hai người bọn họ kỳ quái hỏi: "Tiểu thư, người lại làm sao rồi?" "không có gì." Lâm Vị Hi đứng lên đi đến bên cửa sổ, dùng sức đẩy cửa gỗ sơn đỏ được khắc hoa tỉ mỉ ra, nàng nhìn thấy bên ngoài là cảnh xuân dào dạt sức sống, khóe miệng khẽ cong lên "Chỉ là ta đang nghĩ, có lẽ nên đến bái phỏng phủ đại trưởng công chúa, xin bà cho ở lại đó." Dù trong lòng vẫn có một chút không cam lòng, thế nhưng người ta cuối cùng vẫn phải nhìn về phía trước. Đau khổ buồn vui của nàng ở phủ Yến vương đã qua rồi. Chồng trước Cố Trình Diệu cùng với thứ muội Cao Nhiên của nàng, tình yêu cùng sựchọn lựa của bọn họ để bọn họ tự trải qua. Lâm Vị Hi nên bắt đầu cuộc sống mới của chính mình. Uyển Tinh nghe đến đó thì giật mình cực kỳ: "Lâm tiểu thư nghĩ dọn đi sao? Là có người gây khó dễ cho tiểu thư sao? Nếu như tiểu thư bị ủy khuất, chúng ta đi tìm Yến vương đòi lại công bằng cho tiểu thư nhé. Làm sao có thể để tiểu thư dọn ra ngoài được đây?" "không có." Lâm Vị Hi nói, "Ta cùng Yến vương phủ không thân quen gì. Ở chỗ này vẫn là danh bất chính, ngôn bất thuận. Yến vương khách khí trọng nghĩa, đem chúng ta vào vương phủ để tiện chăm sóc. Thế nhưng chúng ta lại không thể coi đó là chuyện đương nhiên được." Uyển Tinh còn muốn nói điều gì, bị Uyển Nguyệt giữ chặt. Uyển Nguyệt nói: " Nô tỳ hiểu tiểu thư băn khoăn điều gì, chỉ là... Tiểu thư mới cùng đại trưởng công chúa gặp qua một lần, tiểu thư xin đến ở phủ công chúa, có phải là quá vội vàng không?" Lâm Vị Hi nghe vậy thì nàng giật mình. Nàng suýt nữa quên mất, bây giờ nàng họ Lâm chứ không còn là Cao Hi nữa. Trong nội tâm nàng thì đại trưởng công chúa Thọ Khang vẫn là ngoại tổ mẫu của mình. Nhưng là đối với trưởng công chúa Thọ Khang mà nóithì Lâm Vị Hi cũng chỉ là một tiểu bối có chút duyên phận với bà mà thôi. một tiểu bối mới quen đã muốn vội vội vàng vàng chạy đến phủ công chúa. Quả thật là quá thất lễ rồi. Lâm Vị Hi đau đầu vuốt trán: "Quên đi, chuyện này còn phải nói lại sau. Toàn bộ việc của hôm nay các ngươi phải kín miệng, không cho phép nói ra bên ngoài, biết chưa?" Uyển Tinh cùng Uyển Nguyệt lập tức cúi đầu: "Vâng." Kế hoạch đến ở với ngoại tổ mẫu của Lâm Vị Hi bị mắc cạn, chỉ có thể tiếp tục ở lại phủ Yến vương. Lâm Vị Hi thậm chí còn nghĩ đến việc đặt mua một tòa nhà trong kinh thành, không cần lớn, chỉ cần ba viện là được. Ở đây Lâm Vị Hi còn đang suy nghĩ. Mà mới qua một vài ngày, không hiểu có phải do chứng đau đầu làm ảnh hưởng không, mà tính tình của Cao Nhiên bỗng nhiên lại thay đổi. Việc xảy ra ngày hôm đó cũng nhẹnhàng cho qua, Cao Nhiên vẫn là thế tử phi hào phóng lương thiện. Lâm Vị Hi đã quyết tâm để Cao Nhiên trở thành quá khứ. Nhưng Cao Nhiên thì lạikhông chịu. Địch ý của Cao Nhiên đối với Lâm Vị Hi càng sâu. Bởi vì Lâm Vị Hi làm cho mặt mũi của Cao Nhiên bị mất hết, nhất định Cao Nhiên phải từ phương diện khác bù trở về. một ngày buổi sáng, Cao Nhiên lại mời Lâm Vị Hi tới viện của nàng ta làm khách. Lâm Vị Hi chán cực kỳ, nhưng nàng nể mặt Cố Huy Ngạn, cũng không muốn ở phủ đệ của Yến vương mà náo loạn cùng con dâu của hắn. Nàng cố nén khó chịu mà đi. Sau khi Lâm Vị Hi ngồi xuống, thì nhìn thấy Ngưng Phù từ bên ngoài mang vào một cái lư hương tai thỏ mạ vàng được chạm trổ tỉ mỉ tinh xảo, cái bệ còn được khảm mấy viên hồng ngọc nhỏ. Bất kể là từ tạo hình hay là ngọc trang trí, đều là trân phẩm không có gì sánh bằng. Lâm Vị Hi nhìn thấy cái lư hương tai thỏ này thì thấy nhức hết mắt. Cao Nhiên đem lư hương đặt ở trên bàn, cố ý mở nắp thật chậm, vừa châm lửa đốt hương, còn vừa nóivới Lâm Vị Hi: "Ta quen dùng mùi hương thanh đạm, vẫn không không quen ngửi mùi kỳ lam ở trong vương phủ. Mùi Thiên Bộ hương này là do cửa hàng trên danh nghĩa của ta đưa vào, là mùi hương mới nhất của năm nay, Lâm cô nương ngươi có ngửi quen không?" ( Kỳ lam: gỗ lim) Lâm Vị Hi nhìn cũng không thèm nhìn, thờ ơ nói: "Khách tùy theo chủ, ngươi thích thìcứ đốt đi." Lúc này Đào ma ma từ trong nhà đi ra, trong tay bưng một hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, sắc mặt hơi lo lắng: " Trâm cài tóc kim lam bảo thạch của thế tử phi ở đâu rồi? Cả mộtbộ trang sức bảo thạch, sao lại thiếu mỗi cái trâm cài này đây?" Nha hoàn ở cả trong phòng lẫn bên ngoài vang lên tiếng bối rối, tất cả cuống quýt đitìm. một lát sau mới tìm thấy cái trâm cài tóc tinh xảo này. Tận mắt Lâm Vị Hi nhìn thấy các nàng đem trâm cài tóc để vào trong tráp gỗ, cả đá quý lóng lánh cùng tráp gỗ chạm khắc tinh xảo như hòa với nhau, làm cho người ta nhìn mà gai mắt. Lâm Vị Hi quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, nếu như Cao Nhiên muốn từ gia thế danh gia vọng tộc để áp chế nàng, thì chỉ cần đổi sang một bộ trà cụ sứ thanh hoa là được rồi. Cần gì phải khoe khoang đồ trang sức làm gì đâu?  đã vây, Đào ma ma còn lải nhải không ngừng bên tai, nói liên miên nói bộ đồ trang sức này là do phu nhân phủ anh quốc công đặc biệt làm riêng cho Cao Nhiên, cả kinh thành chỉ có một bộ duy nhất. Lại nói tiếp thế tử cùng lão phu nhân yêu thương Cao Nhiên đến thế nào, thêm đồ cưới cho nàng ta phong phú ra sao….. Lâm Vị Hi khôngthể nhịn được nữa, bâng quơ hỏi: "Phủ quốc công đã yêu thương thế tử phi như vậy, sao mấy ngày nay không thấy phu nhân của quý phủ đến thăm thế tử phi đây?" Đào ma ma đang nói hăng say nghe thấy thế thì im bặt, còn Cao Nhiên bỗng nhiên trầm mặt xuống. Phu nhân, nãi nãi là xưng hô thường gặp trong đại gia tộc. Nàng dâu thì được gọi là nãi nãi, bà bà được gọi là thái thái, nếu như là người có cáo mệnh mới có thể được gọi là phu nhân. Nhưng hiển nhiên, thái thái vẫn là phu nhân, những xưng hô này không có quan hệ gì với thiếp thất cả. Lâm Vị Hi cũng không có ý định nghe câu trả lời, nàng buông mắt nhìn lư hương hình con thỏ đang nhả khói vất vít, buông tiếp thêm đòn thứ hai, đòn sau càng nặng hơn đòn trước: "Cái lư hương này tạo thành hình thỏ thật là đặc biệt. Hẳn là thế tử phi tuổi thỏ rồi?" Đến đây thì Cao Nhiên không bảo trì dáng vẻ ung dung được nữa, sắc mặt nàng ta cứng ngắc. Cao Nhiên tuổi Thìn, nàng ta nhỏ hơn Cao Hi một tuổi. Người tuổi thỏ là Cao Hi, hiển nhiên lúc trước chế tạo cái lư hương này là dành cho Cao Hi chứ khôngphải dành cho nàng ta.  ( Con thỏ trong 12 con giáp bên Trung Quốc là con mèo của Việt Nam mình) Cả phòng đầy người lập tức im phăng phắc. Lâm Vị Hi hài lòng vô cùng với hiệu quả này. Bên môi nàng nhoẻn miệng cười, giọng điệu lại lạnh lùng ra tiếp đòn thứ ba: "thậtsự là hâm mộ thế tử phi có nhiều vàng bạc, về sau muốn làm đồ trang sức thì quá thuận tiện rồi. Cha ta mặc dù đem trăm ngàn mẫu khế đất, kim sách thiết khoán, toàn bộ phong thưởng của triều đình đều để lại cho ta, thế nhưng những đồ trang sức hay vàng bạc này đều là do Thượng cung chế tạo, phía dưới còn có con dấu của hoàng gia,không làm được gì. Nếu ta muốn làm đồ trang sức như thế tử phi đây, chỉ có thể mua ở bên ngoài thôi." Cao Nhiên thừa hưởng một phần đồ cưới của Cao Hi. Sau đó lại còn được phụ thân và tổ mẫu cho thêm, quả thật đầy đủ giàu có. Nhưng mà đồ cưới là từ phủ quốc công mà ra, so sánh với một bên là kế thừa toàn bộ tài sản của hầu phủ, sao có thể giống nhau được đây?  Lâm Vị Hi thích thú vô cùng khi thấy cả chủ lẫn tớ đám người này đều ngậm miệng. Hừ! Cùng nàng so cái gì không so, lại đi so tiền tài? thật buồn cười mà. Ban đầu Lâm Vị Hi cũng không thèm so đo với nàng ta làm gì. Nhưng không có nghĩa nàng để mặc nàng ta chủ xướng tớ họa như thế. Ai bảo đám người này cứ muốn chọc nàng làm gì. Bị nàng mắng cho có thấy khó chịu không? Chỗ của Cao Nhiên đương nhiên là không ở lại được nữa, Lâm Vị Hi khoan thai trở lại phòng mình. Nhưng khi nàng ngồi xuống, sắc mặt lập tức liền thay đổi. "Tiểu thư?" Lâm Vị Hi gọi Uyển Tinh đến, nói nhỏ vào tai nàng ta: "Em ra ngoài hỏi thăm một chút về đồ cưới của Cao Nhiên. Cũng không cần cố ý hỏi thăm, lúc nói chuyện phiếm thuận miệng nhắc tới là được rồi." Uyển Tinh vâng mệnh rất nhanh rời đi. Lâm Vị Hi nhìn bình sứ thanh hoa trắng đặttrên bàn gỗ lê được chạm khắc tinh xảo, vẫn là tức giận đến nghiến răng. không được, Lâm Vị Hi nàng vẫn chỉ là người thường mà thôi, rõ ràng quyết định cho qua hết tất cả để cuộc đời sang một trang mới, bắt đầu lại từ đầu cuộc sống của riêng mình. Nhưng khi nhìn thấy Cao Nhiên quang minh chính đại chiếm đoạt tài sản đãtừng là của mình, nàng vẫn là tức giận đến muốn xé nát bản mặt vờ ôn nhu vờ lương thiện của nàng ta. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với số đồ cưới của nàng đây? Tác giả có lời muốn nói: Lâm Vị Hi nghĩ dọn ra ngoài ở là bởi vì triệt để buông xuống quá khứ, đương nhiên có thể dọn ra ngoài hay không thì sau này chúng ta lại nói. Cố ý miêu tả tâm tính biến hóa là muốn sau này nàng quyết định lấy chồng là xuất phát từ nguyện ý, mà khôngphải vì kích thích Cố Trình Diệu.