*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngay từ lúc bắt đầu, ván thứ ba đã tràn ngập mùi thuốc súng. Cao Nhiên nóng lòng cầu thắng, mà Lâm Vị Hi cũng thay đổi cách chơi lần trước. Từng nước cờ đều mang tính công kích cực mạnh, chỉ công không cần thủ. Ngay từ đầu Cao Nhiên còn muốn thừa dịp Lâm Vị Hi vẫn nóng lòng công kích, nước đi còn loạn mà thừa cơ thủ thắng. Nhưng rất nhanh nàng ta đã phát hiện ra "Tiến công là phòng thủ tốt nhất". Câu nóinày không sai bao giờ. Nàng ta mệt mỏi trong vòng vây của Lâm Vị Hi, bố cục quân đen của chính mình thì rối tinh rối mù. Ngay lúc nàng ta bị vây công từ ba bốn phía thìLâm Vị Hi lại âm thầm chiến thắng. Ngón tay Lâm Vị Hi thon dài với móng tay ánh lên màu hồng nhạt, nhẹ nhàng thả quân cờ trắng vào bàn cờ, cong môi cười với Cao Nhiên, một bộ dáng tiểu nhân đắc ýkhông tha người:"Năm ván ba thắng, không khách khí." Cao Nhiên ngơ ngác một chút, mới phản ứng được câu nói "không khách khí" của Lâm Vị Hi là có ý gì. Là đáp trả khi nàng ta nói"đã nhường" từ lúc bắt đầu chơi.  Từ trước đến nay đã bao giờ Cao Nhiên phải chịu mất mặt và uất ức như thế này. Nàng ta chưa bao giờ có thể nghĩ đến, nàng ta là một nữ nhân hiện đại xuyên qua đây, cùng với người cổ đại chơi trò chơi ở hiện đại vậy mà lại thua. Thậm chí còn thua trọn vẹn cả ba ván cờ. Trước đó Cao Nhiên tràn đầy lòng tin, hăm hở cho là mình sẽthắng dễ dàng, chủ quan không chú tâm đánh cờ. Bây giờ... Cả hai đời Cao Nhiên sống nhiều năm như vậy, lần đầu cảm nhận được câu nói hận không thể có kẽ nứt để chui vào bên trong cũng không phải là quá khoa trương. Nhất là Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu còn ở bên cạnh nhìn xem, Cao Nhiên lúng túng ngồi nguyên tại chỗ, đứng lên cũng không nổi. Nha hoàn của nàng ta thấy vậy thìnhanh nhảu nói: "Trời xuân vẫn hơi se lạnh, hôm nay gió lớn, có phải thế tử phi bị gió thổi làm choáng váng không ạ?" Cao Nhiên nghe nói như thế phối hợp dùng tay nâng trán: "Có lẽ vậy, hôm nay từ lúc thức dậy tinh thần cũng có chút hoảng hốt không yên, luôn luôn không tập trung được việc gì." Cố Trình Diệu thấy vậy, đành phải tới đỡ tay ở Cao Nhiên, quan tâm nói: "Thân thể nàng đã không thoải mái thì nhanh đi về đi, trong hoa viên gió lớn, cẩn thận nhiễm lạnh đấy." Cao Nhiên cảm kích nhìn hắn ta, ánh mắt nhu tình như nước. Lâm Vị Hi chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn bộ dáng Cao Nhiên giả vờ người bị bệnh nặng như thế nào. Nàng ta mảnh mai được người đỡ đi. Cố Huy Ngạn còn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Vị Hi, buồn cười hỏi: "Ngươi lại làm sao rồi?" "không có gì." Lâm Vị Hi gằn từng chữ nói: "Gió lớn, tiểu nữ đau đầu." Cố Trình Diệu còn chưa đi xa, nghe được câu này thì bước chân dừng lại một chút, hắnta nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười réo rắt của phụ thân mình, dù cho tiếng cười rất nhẹ, nhưng vui vẻ trong đó lại là thật : "đã đau đầu, vậy thì nhanh trở về nghỉ ngơi đi." Editor: Mình thấy được sự cưng chiều và bất đắc dĩ của chú Ngạn với Hi nhi. một người đàn ông mạnh mẽ từng trải cưng chiều sự tùy hứng nũng nịu của một tiểu cô nương. Tình cảm như một đốm lửa, ấp ủ ấp ủ…