Đêm khuya. Mưa to như trút xuống. Hạ Lan Phi ngồi trong cung điện lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, hai đầu lông mày ngưng tụ vẻ đắng chát. Mình dẫn Vân Phi Dương đến vốn hi vọng mượn nhờ hắn áp chế Trưởng lão đoàn. Chưa từng nghĩ, chỉ hai mươi ngày ngắn ngủi sẽ diễn biến đến cục diện này, bọn người Đại trưởng lão ngưng tụ hơn 200 ngàn binh lực vây khốn cung điện, một đám cường giả từ đại điện đi tới. Hiển nhiên, họ đang muốn bức thoái vị. "Ai." Hạ Lan Phi nói: - Phụ hoàng, con nhầm rồi sao? Nói thật. Sự việc phát triển đến một bước này cũng không phải suy nghĩ của nàng, nàng không hy vọng phát sinh xung đột cùng Trưởng lão đoàn, bởi vì ai thắng ai thua đều là một tràng tai nạn đối với Hạ Lan bộ lạc. Hạ Lan Phi nỉ non. - Có lẽ ta thật không thích hợp làm Tù trưởng. - Không sai. Vân Phi Dương đi tới. Hạ Lan Phi nhìn hắn, cười khổ: - Chàng cũng cho rằng như vậy? Vân Phi Dương ngồi bên cạnh nàng, nói: - Muốn trở thành Vương giả hợp cách, nhất định phải có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn mà không phải một mực nhường nhịn, điều này sẽ chỉ làm cấp dưới càng thềm lộng hành. Hạ Lan Phi nói: - Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn sẽ có kết quả như hôm nay đây! - Nàng muốn nắm quyền lợi thì một màn này thủy chung vẫn sẽ xuất hiện. Vân Phi Dương nói: - Dù sao, Trưởng lão đoàn đã có thành tựu, vô luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần liên lụy đến lợi ích bọn họ, họ sẽ phản kháng. Hạ Lan Phi không đáp. - Yên tâm đi. Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói: - Nơi này còn có ta. Hạ Lan Phi duỗi ngọc thủ trắng noản điểm giữa mi tâm hắn, u oán nói: - Nếu không phải chàng, bản Hoàng đâu có cùng bọn họ nháo đến tình trạng này. - Tình trạng này đã rất không tệ. Vân Phi Dương cười nói: - Chí ít, đám Tam trưởng còn đứng về phía nàng, nếu không, áp lực sẽ lớn hơn. - Vậy cũng đúng. Hạ Lan Phi nỉ non một tiếng. - Tới đây. Vân Phi Dương cười nói: - Ngồi bên cạnh ta. Hạ Lan Phi khẽ giật mình, chợt sẵn giọng: - Chớ làm loạn, nếu để đám Đại trường lão nhìn thấy, nhất định sẽ mượn đề tài để gây khó dễ. - Sợ cái gì. Vân Phi Dương nói: - Đi đến một bước này rồi còn sợ người khác biết quan hệ giữa chúng ta. Nói rồi ôm Hạ Lan Phi vào ngực, ngồi trên chủ vị, cười nói: - Hiện tại, nàng không phải Tù trưởng, mà là nữ nhân của ta, ai dám làm khó dễ nàng cũng là làm khó ta. Hạ Lan Phi cười nói: - Ta là Linh Hoàng, cảnh giới còn cao hơn chàng đó! - Vậy thì thế nào? Vân Phi Dương cười nói: - Còn không phải trên giường cầu xin ta tha thứ. Hạ Lan Phi lườm hắn một cái. "Két." Vào lúc này, cửa đại điện bị đẩy ra, bọn người Đại trưởng lão mang theo hơn hai mươi Linh Vương tràn vào, không chút áp chế tu vi, trần trụi bộc phát. Khi bọn hắn mới vừa tiến vào nhìn thấy Vân Phi Dương ngồi trên bảo tọa chỉ có Tù trưởng mới có thể ngồi, còn kéo Linh Hoàng dựa vào người mình, từng người trợn to hai mắt. - Lớn mật! Hạ Lan Hoài chỉ Vân Phi Dương, tức giận quát. - Tù trưởng chi vị Hạ Lan bộ lạc ta sao ngươi có thể tùy tiện ngồi lên! - Cắt. Vân Phi Dương nói: - Nữ nhân của ta không phản đối, lão cẩu như ngươi có tư cách gì gọi bậy. Hai mắt Hạ Lan Hoài phun lửa, nói: - Hạ Lan Phi, ngươi thân là Tù trưởng Hạ Lan bộ lạc, để một Tế tự ngồi trên bảo tọa, không thể tha thứ! Hạ Lan Phi khoác ngọc thủ lên vai Vân Phi Dương, ánh mắt lạnh lẽo, âm u nói: - Hạ Lan Hoài, bản Hoàng ngược lại muốn hỏi một chút, ngươi đêm khuya mang nhiều người như vậy xâm nhập cung điện có mục đích gì? "Hừ hừ!" Hạ Lan Hoài cười lạnh nói: - Hạ Lan Phi, ngươi thân là Tù trưởng, lại công nhiên ôm Tế tự, cử chỉ mập mờ, điều này đã xúc phạm luật pháp Hạ Lan bộ lạc, lão hủ tới đây để định tội Tù trưởng như ngươi? Phái người xâm nhập đại điện dùng nhân số để cưỡng bức Hạ Lan Phi, chưa từng nghĩ nữ nhân này vậy mà ngồi trên người Vân Phi Dương, quan hệ hai người khẳng định không minh bạch, đây là cơ hội cho hắn. - Cô ta không xứng làm Tù trưởng! - Lăn xuống đi! Bọn người Nhị trưởng lão nhao nhao gầm thét. Lột bỏ mặt nạ dối trá, bọn họ không cần ẩn tàng, chỉ có một mục đích, chính là để Hạ Lan Phi thối vị nhượng chức. Tuy nữ nhân này là Linh Hoàng, nhưng bên mình có hơn ba mươi Linh Vương, động thủ thật thì ai thắng ai thua còn khó nói, kết quả xấu nhất cũng chỉ là lưỡng bại câu thương. - Phi nhi. Vân Phi Dương cười nói: - Bọn họ muốn tạo phản a. Hai từ ‘Phi nhi’ vừa ra để Hạ Lan Phi khẽ giật mình nghĩ thầm, tên này kêu quá buồn nôn, đồ không biết xấu hổ. Linh Hoàng Ma Linh Tộc phóng khoáng cũng nhìn ra Vân Phi Dương không biết xấu hổ, quả thật không biết sự không biết xấu hổ này đã đạt đến trình độ nào. - Hạ Lan Phi! Đại trưởng lão lạnh mặt nói: - Năm đó ta không nên đề cử ngươi đảm nhiệm chức Tù trưởng, quá làm cho lão hủ thất vọng. - Thất vọng? Hạ Lan Phi cười lạnh đáp: - Thất vọng này trở thành cái cớ cho các ngươi? - Chư vị! Hạ Lan Hoài lớn tiếng hô: - Hạ Lan Phi và Tế tự cấu kết, lập tức lên chế trụ ả, ả không còn là Tù trưởng Hạ Lan bộ lạc ta nữa! Nhị trưởng lão nói: - Đại trưởng lão đức cao vọng trọng, để hắn chức Tù trưởng đi! Các Trưởng lão khác nhao nhao đồng ý. "Ô ô." Vân Phi Dương nói: - Một đám Trưởng lão đời trước không có chức vụ mà dám quyết định chức Tù trưởng thuộc về ai, đầu chắc bị úng nước hết rồi!? - Giết hắn! Hạ Lan Hoài ra lệnh. Hắn muốn trước nhất làm thịt tên Tế tự này cho chó ăn, bởi vì nếu không có hắn thì sẽ không đi đến một bước này. "Vù vù —— " Trong khoảnh khắc, hơn mười Linh Vương đỉnh phong bạo phát, Ma khí cuồng bạo lộng hành quấy rối bốn phía, khí thế có chút dọa người. Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, một đối một thì dễ dàng ngược bọn họ, nhưng đánh hơn mười người Linh Vương đỉnh phong có thể so với Vũ Hoàng nhân loại thì có chút ăn không tiêu. "Xoát." Hạ Lan Phi đi ra, ngọc thủ nhẹ nhàng vung lên, khí tràng Linh Hoàng nở rộ, lãnh đạm nói: - Ai dám. Nữ nhân vũ mị này thủy chung cho người ta một loại cảm giác lười biếng, nghiêm túc, nhưng khi quanh thân bộc phát ra khí tức Hoàng giả thì lại cảm giác có được phong phạm nữ hoàng. - Hạ Lan Phi! Hạ Lan Hoài cười lạnh nói: - Đừng tưởng rằng ngươi là Linh Hoàng thì chúng ta sẽ e ngại. "Ai." Hạ Lan Phi ca thán một tiếng. Nàng thực không muốn đi đến một bước này, nhưng bây giờ đã không còn con đường nào nữa. Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương đứng phía trước nàng, nói: - Ta đã nói, ngày hôm nay nàng không phải Tù trưởng, mà là nữ nhân của Vân Phi Dương ta. Cho nên cứ đứng đó, nơi này giao cho ta. Hạ Lan Phi nao nao, nàng cảm giác bóng lưng của nam nhân trước mặt này đang vô hạn biến lớn, mang đến cho nàng cảm giác an toàn trước đó chưa từng có. Kỳ quái. Rõ ràng chỉ là Linh Vương, tại sao lại để cho ta – một Linh Hoàng sinh ra cảm giác an toàn khi được hắn bảo hộ đây? Hạ Lan Phi thực không nghĩ. - Không xong! Đột nhiên, một binh lính Ma Linh chật vật xông tới, hô to. - Đại trưởng lão, bên ngoài cung điện xuất hiện một đám binh lính thân phận không rõ, người của chúng ta không đỡ nổi! Sắc mặt đám người Hạ Lan Hoài biến đổi, chợt dùng ma niệm dò xét ra ngoài đại điện, vừa nhìn đã thấy mấy vạn Ma Linh khí thế hung tàn trùng sát mà đến, tuy thực lực chỉ đến Linh Đồ đỉnh phong nhưng từng người lại cực kỳ cường hãn! Càng rung động hơn là. Bọn họ mặc chiến giáp tinh xảo! Ma Linh hàng đầu tiên cầm trường mâu được từ chế tạo Ám Kim Thạch! Hơn mười vạn tộc nhân của mình hoàn toàn không chịu nổi một kích, liên tục bại lui! Đám người Đại trưởng lão lộ thần sắc hãi nhiên. Thế lực nào lại mạnh như thế! Hạ Lan Phi cũng kinh ngạc không thôi. Nàng không hiểu sao ngoài cung lại đột nhiên xuất hiện một Ma Linh quân đoàn trang bị tinh lương cường đại như thế! - Nhìn thấy không? Vân Phi Dương đứng lên, cười nói: - Đây chính là người của ta, so với tộc nhân của các ngươi thì thế nào, Đan Vu bộ lạc công tới thì ta sẽ đi cầu các ngươi, quả thực buồn cười đến cực điểm!