Đêm đen vắng người. Vân Phi Dương núp trong tối, ôm chặt Lương Âm. Hắn vận chuyển Nghịch Thiên Quyết ẩn đi hơi thở hai người, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực, khóe miệng hiện ra nụ cười xấu xa. Lương Âm lườm hắn một cái, chôn đầu trong lòng ngực rộng lớn. Cảm nhận được độ rắn chắc của cơ bắp, ấm áp của da thịt, trái tim nàng bắt đầu đập loạn, lỗ tai cũng dần đỏ lên. Nàng lần đầu tiên bị nam nhân ôm như thế, còn ôm suốt một canh giờ, không khẩn trương mới lạ. - Bình tĩnh, bình tĩnh. Lương Âm thầm nghĩ trong lòng. Vân Phi Dương cúi đầu, thấp giọng nói: - Dựa vào trong ngực ta, có cảm giác an toàn nhỉ? Lương Âm vươn ngón tay tinh tế lên nhéo lưng hắn. Sắc mặt Vân Phi Dương khẽ biến, nói: - Dám nhéo ta! Lương Âm dựa sát vào ngực hắn, thấp giọng nói: - Ai biểu ngươi chiếm tiện nghi của ta cả đêm. Vân Phi Dương đè thanh âm nói: - Ta muốn tăng tu vi cho cô mới làm vậy. Đổi lại người khác không ai chịu ngồi nấp cả giờ như ta đâu. Lương Âm khó hiểu nói: - Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vân Phi Dương nói: - Tiểu tử Cơ gia kia có Tử Viêm thuộc tính, cô thích không? Lương Âm dại ra. Tử Viêm thuộc tính, nàng đương nhiên thích. Vân Phi Dương thấp giọng nói: - Thời điểm Tử Viêm thuộc tính xuất hiện, có phải có xúc động muốn hấp thu nó không? Lương Âm trừng to mắt ngạc nhiên. - Làm sao ngươi biết được? Cơ Viêm ở đấu giá hội triệu hồi ra Tử Viêm, lúc ấy Linh Lực trong nội đan nàng phấn khởim rất muốn hấp thu luyện hóa nó. Nói thật, Lương Âm hiểu biết chính bản thân mình còn chẳng bằng Vân Phi Dương. Bởi vì, chỉ có hắn biết sau khi thức tỉnh tàn hồn của Tâm Hỏa Chi Thần, đan điền của nàng đã chuyển hóa từ Hỏa thuộc tính sang Tâm Hỏa. Vân Phi Dương có thể khẳng định, Tâm Hỏa chính là thần thông của Lương Âm. Tâm Hỏa không chỉ là ngọn lửa mạnh nhất thế gian, mà nó còn có thể cắn nuốt tất cả thuộc tính “Hỏa” để mạnh hơn. Vân Phi Dương có tính toán muốn bắt tiểu tử Cơ Viêm kia lại, đưa cho Lương Âm hấp thu Tử Viêm, vừa đề cao sức mạnh của Tâm Hỏa cũng tăng lên tu vi nàng! - Đừng hỏi, vì ta cái gì cũng biết. Hắn cười nói: - Ta hỏi cô, có muốn hấp thu không? - Ách… Lương Âm trầm mặc hai giây, nắm tay nói: - Muốn! Vân Phi Dương nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, cười xấu xa nói: - Vậy ổn định chờ đi. - Ngươi… Ngươi xuống tay với tiểu tử Cơ gia kia? Lương Âm hiểu ý, nôn nóng nói: - Việc này quá nguy hiểm, nếu bị phát hiện sẽ đại họa lâm đầu. Thân phận của Cơ Viêm cao quý, Vân Phi Dương nếu dám đụng tới, sau này bị phát hiện sẽ nguy hiểm đến tính mạng. - Vì cô, ta có gì không dám làm. Lời nói này của Vân Phi Dương cũng không khoa trương. Xác thực mà nói, vì nữ nhân, hắn cái gì cũng dám làm. Tuy Lương Âm rất cảm động nhưng vẫn khẩn trương nói: - Đừng dây vào, chúng ta về học phủ thôi. Nàng thật rất muốn hấp thu Tử Viêm, nhưng nếu vì vậy mà khiến Vân Phi Dương gặp nguy hiểm thì không thể đáp ứng. Khi yêu một người, mới có thể quan tâm như vậy. Đổi lại trước kia, Lương Âm còn ước gì hắn đi chịu chết nữa. - Không kịp rồi. Vân phi Dương đứng lên, nói: - Ta đã quyết định. Nói xong ôm nàng bay về ngoại thành. Trong khách sạn. Cơ Viêm cũng chưa ngủ. Hắn dường như ý thức được có người đang nhìn chằm chằm mình, cho nên thừa dịp đêm khuya vắng lặng, mang theo thủ hạ bay ra ngoài. Đáng tiếc. Tên này dù hành động rất bí mật nhưng không thoát khỏi Linh Niệm cường đại của Vân Phi Dương. Giờ phút này, hắn nhàn nhã theo phía sau. Cùng lúc đó, có hai người cũng đuổi theo Cơ Viêm. Vân Phi Dương đã sớm thấy được, thầm nghĩ: - Xem ra, con cá lớn này cũng không phải mình ta muốn câu. - Như thế cũng tốt. Hắn cười nói: - Trước để cho hai bên đánh nhau, ta ngồi ngư ông đắc lợi. Mây đen che đi vầng trăng sáng, cả một vùng trời trở nên tối đen, có thể nói đưa tay không thấy năm ngón. Mấy đầu hắc ảnh nhanh nhẹn né tránh binh lính thủ thành, bay ra ngoài thành, sau khi ra ngoài bọn hắn liền tăng tốc, trong chớp mắt hòa vào núi rừng. Một lúc lâu sau. Cơ Viêm cùng thủ hạ chạy được hai trăm dặm. Nhưng khi bọn hắn đến một chỗ đất trũng, mây đen tản đi, ánh trăng sáng ngời chiếu xạ khiến cho cảnh vật dần hiện lên rõ ràng. Dát. Cơ Viêm dừng lại. Bởi vì phía trước đứng hai tên áo đen. Hắn cười lạnh nói: - Đồng Ông, ngươi cho rằng che mặt thì sẽ không nhận ra? - Haha. Đồng Ông cười nói: - Cơ công tử quả nhiên thông minh, lão phu không thể che giấu được. Nói xong gỡ khăn che mặt, hiện ra gương mặt già nua. Mà mắt trái có một vết thương rất sâu, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn. Còn về người còn lại, hắn cũng không gỡ khăn che mặt mà đè thấp giọng nói: - Cơ công tử đã đoán ra thân phận, vậy chắc hẳn cũng biết mục đích của chúng ta. Như vậy, mời công tử hợp tác để tránh tổn thương quý thể. Cơ Viêm phóng ra Linh Niệm dò xét, hi vọng có thể xem thấu thân phận của người này, nhưng thủy chung không thể xem được, thầm nghĩ: - Xem ra tu vi người này cũng không kém Đồng Ông. Hắn cười nhạt nói: - Các ngươi muốn cướp? Đồng Ông cười nói: - Lão phu từ xa đuổi tới Đông Lăng thành đương nhiên sẽ không tay không mà về. Chỉ cần Cơ công tử giao vật phẩm đấu giá được ra, lão phu sẽ không làm khó ngươi. Nói rõ hơn thì có nghĩa, ta tới cướp bóc. Cơ Viêm cười lạnh nói: - Đường đường là cường giả Vũ Vương lại làm chuyện cướp bóc này, ngươi không sợ người trong thiên hạ cười chê? - Ha ha ha. Đồng Ông cười to nói: - Cơ công tử, chẳng lẽ chưa nghe nói đến danh hào Đạo Tặc Ông Vương của ta? - … Sắc mặt Cơ Viêm trầm xuống. Hắn muốn lấy danh tiếng Cơ gia ra để cảnh cáo lão nhân này, nhưng chợt nhận ra đối phương là tán tu chuyên đi khắp nơi không cố định một chỗ, như vậy thì không có tác dụng rồi. Đồng Ông đi về phía trước một bước, nói: - Cơ công tử, thỉnh giao ra bảo vật. Cơ Viêm nói: - Ngươi cho rằng ta sẽ giao. Đồ bán đấu giá đối với hắn không đáng tiền, nhưng thân là dòng chính Cơ gia, chỉ có thể tự ném ra ngoài chứ không thể bị cướp. - Ai. Đồng Ông thở dài: - Xem ra, ngươi không phối hợp. Vừa mới dứt lời, người đã xuất hiện trước mặt Cơ Viêm, cánh tay ẩn chứa Thuần Linh Lực cực mạnh bỗng nhiên đánh tới. Nhưng mà lúc này, thủ hạ đứng sau Cơ Viêm đột nhiên bước lên, hai tay giơ ra, Thuần Linh Lực cuồng bạo như sóng biển gào thét. Bành! Trong rừng truyền đến tiếng vang. Đạp đạp! Đồng Ông lùi gấp mấy bước mới có thể đứng vững. Hắn nhìn về phía thủ hạ kia, cả kinh nói: - Không nghĩ đến còn ẩn giấu cường giả Vũ Vương. Thủ hạ từ từ ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt già nua. Hắn cười lạnh nói: - Đạo Tặc Ông Vương, ngươi nếu đã ra tay với Cơ gia chúng ta, vậy hôm nay đừng nghĩ còn sống rời đi. - Ha ha. Đồng Ông cười to nói: - Chỉ bằng một tên Vũ Vương như ngươi, có thể gây khó dễ với hai người chúng ta sao? Dứt lời, hắn nói tiếp: - Đừng nhìn nữa, xuất thủ một lượt đi, nếu như kinh động đến thành chủ Đông Lăng thành thì sẽ phiền phức. - Ừm. Tên áo đen kia đi ra, trong mắt lấp lóe âm u.