An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của Hồ Phong, có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi ấy lại chưa nói ra. Diệp Thương Ngôn ôm cô đi vào phòng khách. Trong phòng khách, chú Trung đã ở sẵn đó chờ bọn họ. Khi nhìn thấy cả người An Hạnh Nhi đầy máu, ông bị dọa đến hoảng hốt. Ông ta vội vàng tiền lên: “Cậu chủ.” “Đem hòm thuốc lên trên cho tôi.” Diệp Thương Ngôn sai khiến. Chú Trung vội vàng nghe theo. Diệp Thương Ngôn ôm An Hạnh Nhi lên lầu, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Chú Trung cũng đã mang hòm thuốc băng gạc lên đặt ở đầu giường. Sau khi ông ta đặt xuống xong thì cung kính rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Diệp Thương Ngôn mở hòm thuốc ra rồi đi vào phòng tắm, bưng ra một chậu nước ấm. Sau đó, ngón tay thon dài của anh cởi chiếc áo sơ mỉ màu trắng đã mặc cho cô. An Hạnh Nhi thấy thế ngay lập tức tóm lấy tay Diệp Thương Ngôn. Diệp Thương Ngôn nhìn cô, nhận thấy rõ cô đang kháng cự. Diệp Thương Ngôn mở miệng, nói rất nhẹ nhàng. Khi nãy ở trong kho hàng, thậm chí cô còn cảm thấy cả người Diệp Thương Ngôn ngập tràn máu tươi đầy đáng sợ. Giờ phút này hình như đã khôi phục lại dáng vẻ như mọi ngày. Anh nói: “Tôi chỉ đang sát trùng vết thương giúp em thôi.” An Hạnh Nhi mím môi. “Yên tâm, tôi đã nhìn người em rất nhiều lần rồi, nhắm mắt lại cũng biết trông em như thế nào.” *…” An Hạnh Nhi thầy vốn từ lúc này hơi không đủ dùng, hết đường cãi lý. *Ngoan, bỏ tay ra.” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn vô cùng dịu dàng, đầy vẻ cưng chiều. An Hạnh Nhi nhìn chằm chằm Diệp Thương Ngôn, nhìn thấy sự chân thành nơi đáy mắt anh. Cô nói: “Xấu lắm.” Diệp Thương Ngôn khế cười. Nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời. Nếu không phải chính mắt thấy được bộ dạng khiến người ta sợ hãi của anh tối nay, cô thật không tưởng tượng nổi Diệp Thương Ngôn vô tình và tàn nhẫn cỡ nào trong một thế giới khác mà cô không biết. Anh nói: “Tôi sẽ không chê đâu.” An Hạnh Nhi nhìn anh. Khi nghe được anh dùng giọng nói nhỏ nhẹ êm tai khe khẽ nói với cô: “Vĩnh viễn sẽ không chê em.” Trái tim An Hạnh Nhi đập thình thịch, dường như càng lúc đập càng nhanh. Trái tim cô vẫn luôn rất dễ đập loạn nhịp vì Diệp Thương Ngôn dù là bất cứ thời điểm nào. Cô chậm rãi buông tay Diệp Thương Ngôn ra, cứ thế để mặc anh tùy ý cởi bỏ áo sơ mi bị thám máu tươi ra. Áo sơ mi rơi xuống, trên thân thể trần trụi thân chỉ chít miệng vết thương. Kính ở cửa xe bị vỡ nát lúc tai nạn, cứa qua người tạo ra rất nhiều vết thương. Cũng may là không bị thương đến nội tạng. Diệp Thương Ngôn cởi quần áo cho cô xong, dùng khăn lông ấm lau sạch vết máu trên người cho cô trước, vết bẩn dần trở nên sạch sẽ. Anh rũ mắt, làm rất nghiêm túc. Thật ra An Hạnh Nhi không muốn nhìn anh. Bộ dạng trần truồng như thế này của mình khiến cô rất không tự nhiên. Nhưng giây phút đó lại đột nhiên bị vẻ đẹp của Diệp Thương Ngôn hấp dẫn đến mức không rời mắt ra được. Khuôn mặt của anh rất đẹp, thật sự là đẹp đến mức khiến người ta kinh sợ, liếc mắt một cái là nhớ ngàn năm. Khung xương của anh có sự góc cạnh sắc sảo của người phương Tây, lại có sẵn sự tuần tú nghiêm túc của phương Đông, nét mắt rõ ràng tự nhiên, khóe mắt hơi cong lên, hốc mắt sâu xuống, kết hợp với lông mày lưỡi kiếm, tạo nên cảm giác thần bí lẫn thành thục của đàn ông. Lúc này tất cả sự chú ý của anh đều ở trên miệng vết thương của cô, trong mắt lại dịu dàng như vậy, trong ánh mắt Diệp Thương Ngôn nhìn cô không lẫn theo một chút sắc dục nào cả, trái lại còn sạch sẽ sáng trong, khiến cô hoàn toàn không cảm giác được loại nguy hiểm giữa nam nữ kia. Thậm chí còn khiến cô cảm thấy, anh đang giành cho cô sự tôn trọng rất lớn..