********** CHƯƠNG 208 SỰ THẬT An Hạnh Nhi đang ôm cổ của Diệp Thương Ngôn, bắt giác siết chặt. Cô cắn chặt cánh môi. Ngay lúc đó, cô không biết phải giải thích thế nào cả. Làm sao để giải thích đây chứ! Cô có thể sống đến bây giờ, thật sự dùng sự trong trắng của bản thân để đánh đổi. Dù cho… Cô vẫn còn trong trắng. Diệp Thương Ngôn vẫn ôm An Hạnh Nhi rời đi. Lời nói của Đồng Vận Khiết không có bắt cứ tác dụng nào cả. Đến tận giây cuối cùng bước ra khỏi kho hàng, cô ta vẫn không có được được một cái ngoái đầu nhìn lại của Diệp Thương Ngôn. Đồng Vận Khiết cười một cách điên cuồng. Cô ta cứ thế mà nhìn vô số người mặc âu phục màu đen trước mắt đang tiến lại ngày càng gần. “AI” Tiếng thét chói tai của Đồng Vận Khiết liên tục vang vọng trong kho hàng. Bất cứ ai nghe được cũng sẽ cảm thấy kinh hồn bạt vía. Phải gặp chuyện đáng sợ cỡ nào mới hét lên tê tâm liệt phế như vậy chứ. Qua thật lâu. Bóng đêm càng đậm. Dường như mọi thứ đều quay trở về trạng thái yên lặng. Bên trong kho hàng, tất cả mọi người đều rời đi. Đều đi rồi! Chỉ để lại một mình Đồng Vận Khiết nằm thoi thóp trên mặt đất. Đột nhiên… Bên trong kho hàng vang lên một loạt tiếng bước chân. Từng tiếng từng tiếng. Đang tới gần cô ta. Đồng Vận Khiết ngây thơ quay đầu, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình. Đây là cô ta vẫn còn nuôi hi vọng Diệp Thương Ngôn đến sao?! Cô ta hung hăng nhìn Diệp Thương Hải đi tới chỗ mình, giận dữ nhìn anh ta đứng trước mặt mình. Diệp Thương Hải cứ đứng như vậy nhìn cô ta thảm hại nhếch nhác. Cô ta nói: “Anh vẫn luôn ở đây đúng không?” Vẫn luôn ở đây. Nhìn cô ta bị người khác… cưỡng hiếp. Diệp Thương Hải nói: “Anh đã từng nhắc nhở em đừng đụng tới An Hạnh Nhi rồi.” “Nghĩa là anh đã biết trước Diệp Thương Ngôn sẽ không nương tay với tôi đúng không?” “Đúng vậy.” “Cho nên người đàn ông từng lên giường với tôi là anh, không phải Diệp Thương Ngôn phải không?” “Đúng vậy.” “Tại sao lại không nói cho tôi biết?!” Đồng Vận Khiết hét lên. Nhưng lúc ấy cổ họng bởi vì đã la ré quá lâu mà bị tổn thương, không thể hét to lên được nữa. Chỉ có nước mắt hòa lẫn máu lại tuôn trào ra một lần nữa. “Nói cho em biết thì em sẽ từ bỏ Diệp Thương Ngôn sao?” Diệp Thương Hải hỏi cô ta. Trong lòng Đồng Vận Khiết đau xót vô cùng. Sẽ không. Cô ta yêu Diệp Thương Ngôn, yêu đến mức không cần cả tính mệnh này. Không gì có thể ngăn cản được! “Chủ yếu vốn dĩ chính là Diệp Thương Ngôn muốn che đậy.” Diệp Thương Hải nói, nói hết tất cả sự thật cho cô ta biết. Đồng Vận Khiết muốn cười. Thật sự rất muốn cười sự ngu xuẩn của bản thân. Nhưng giờ phút này lại chỉ có nước mắt lăn dài trên má..