Sau đó nghĩ lại. Vẫn nên bỏ đi. Chụp lại, ngược lại là một cái hố chôn mình, ngược lại cho cơ hội để Diệp Thương Ngôn nắm được bằng chứng cô ta hại An Hạnh Nhi. Diệp Thương Ngôn không giết cô ta. Không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho cô ta. Có những lúc, sống còn tàn nhẫn hơn chết. Cô ta cứ thờ ơ nhìn tất cả sự biến hóa cảm xúc của An Hạnh Nhi lúc này. Nhìn cô đã lùi đến chân tường, không còn đường để lùi nữa. Người đàn ông trước mặt đã ngồi xổm xuống, lao về phía An Hạnh Nhi. An Hạnh Nhi khống chế bản thân mình, không để cho mình hét lên. Cô cảm nhận được người đàn ông này giở trò ở trên người cô, Cô cắn chặt môi dưới, cô không ngừng nói với mình, sống còn quan trọng hơn bắt cứ thứ gì! Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trên người. Cô không biết cô lựa chọn cách tàn nhẫn nhát để tranh thủ cho mình 10 phút, rốt cuộc có phải chỉ là 10 phút mà thôi, cô không biết, trong lòng mình rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào, giữa chừng có thể ép buộc mình nữa không…. Cô cảm nhận được, người đàn ông đang xé quần áo của cô một cách thô bạo. Quần áo bị xé rách, Trên người đều là vết máu do tan nạn xe để lại, nông sâu không đồng nhát, lúc này vì sự thô bạo của người đàn ông mà máu lại chảy ra. Người đàn ông trước mặt nhìn thấy cảnh tượng yếu ớt, xinh đẹp đẫm máu động lòng người này đột nhiên trở nên hưng phần. Vốn dĩ cơ thể chỉ nghe theo mệnh lệnh cũng bắt đầu có phản ứng sinh lý. Rõ ràng Đồng Vận Khiết nhìn ra sự biến hóa của người đàn ông. Đừng nói là đàn ông. Cho dù là cô ta, là một người phụ nữ, nhìn thấy thân hình háp dẫn của An Hạnh Nhi, nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, cũng sẽ bị cô hắp dẫn, chứ đừng nói đến đàn ông. Cô ta nghiến răng. Hung dữ nói: “Chơi một cách tùy ý cho tôi! Chơi đến khi cô ta sống không bằng chết mới thôi!” Người đàn ông nghe thấy giọng nói của Đồng Vận Khiết, dường như càng hưng phần. Bàn tay của anh ta hung hăng nắm láy đầu gối đang khép chặt lại của An Hạnh Nhi. Sức lực quá lớn, An Hạnh Nhi có một cảm giác đầu gối của mình đã bị anh ta bóp nát rồi. Cô nói: “Có thể dịu dàng một chút không?” Dường như người đàn ông hơi sững sờ. Đồng Vận Khiết ở bên cạnh, cũng bị lời nói của An Hạnh Nhi làm cho kinh ngạc. Người phụ nữ này. Thật sự đê tiện như vậy sao? Thật sự vì được sống mà chuyện gì cũng có thể làm. Lúc này. Cô ta cho rằng An Hạnh Nhi sẽ phản kháng, cho dù vì được sống, cũng sẽ phản kháng một cách tượng trưng, nhưng không ngờ, cô lại nói ra những lời không những không từ chối mà còn nghênh đón như thế này. Lời nói này, rõ ràng càng kích thích bản năng của người đàn ông. “Đây là lần đầu tiên của tôi, tôi sợ đau.” An Hạnh Nhi tỏ ra ngượng ngùng. Khiến người đàn ông trước mặt càng đau lòng, khó mà chịu đựng được. Nhưng thật sự giống như bị An Hạnh Nhi làm cho cảm động, thật sự dịu dàng hơn rất nhiều. Rõ ràng có thể cảm nhận được, bàn tay đang nắm đầu gối của cô sức lực cũng ít đi. An Hạnh Nhi cười với người đàn ông. Nụ cười đột nhiên này. Hoàn toàn khiến cho người đàn ông trước mặt thất thần. Có lẽ, chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như cô gái trước mặt. Vừa nghĩ đến người phụ nữ này là lần đầu… Từ trước đến nay không biết cái gì gọi là lĩnh đánh thuê mềm lòng..