Sự im lặng của An Hạnh Nhi khiến sắc mặt Đồng Vận Khiết có chút khó coi. Một giây sau, lại không để ý. Dù sao bây giờ An Hạnh Nhi đối với cô ta mà nói chỉ là một con thỏ trắng không chút lực phản kháng, cô ta chỉ cần động một ngón tay là cô có thể chết không chỗ chôn thân! Nghĩ tới những uất ức phải chịu, mắt sạch mặt mũi, mắt đi Diệp Thương Ngôn từ trên người cô trong khoảng thời gian này, cuối cùng vào lúc này đã có thể không chút cố ky báo thù rồi! Khóe môi cô ta bỗng nhếch lên nụ cười hung ác, khiến trái tim An Hạnh Nhi cả kinh. Đồng Vận Khiết lúc này muốn làm gì cô, cô biết rất rõ ràng. Cô phải nghĩ cách tự bảo vệ mình. Cô khống chế cảm xúc hoảng loạn, nói: “Đồng Vận Khiết, cô muốn thế nào?” “Thế nào?!” Đồng Vận Khiết cười lạnh: “Cô nói xem tôi tốn nhiều sức lực như vậy đưa cô tới nơi khỉ ho cò gáy này, là muốn thế nào?! Đương nhiên là muốn, giết người diệt khẩu rồi!” Bồn chữ “giết người diệt khẩu” vẫn là khiến trái tim An Hạnh Nhi run rầy. Cổ họng cô khẽ động, cố hết sức khiến bản thân duy trì giọng nói bình tĩnh nhát, cô nói: “Bắc Văn Quốc, giết người đền mạng.” “Cho nên mới phải thần không biết quỷ không hay bí mật giết chết cô!” “Cô cần gì chứ!” An Hạnh Nhi chất ván Đồng Vận Khiết, thật sự không nghĩ tới người phụ nữ này sẽ điên cuồng tới mức này: “Không phải chỉ là thắng thua cạnh tranh thương nghiệp bình thường thôi sao, lần này tôi thắng nhỏ một cục, lần sau nói không chừng là cô đoạt được toàn thắng, cô cần gì vì chuyện chút mà làm tới nước này?! Lỡ bị người khác phát hiện cô giết người, cô cũng không thể sống được! Cô cần gì mạo hiểm.” “Chuyện nhỏ?!” Đồng Vận Khiết cười. Cười càng thêm trào phúng. “Bị cô làm cho mắt hết mặt mũi, bị cô cướp đi Diệp Thương Ngôn, cô cảm thấy là chuyện nhỏ?! An Hạnh Nhi, làm người thật sự không thể quá phô trương, một khi phô trường, rất dễ chết!” “Tôi chỉ là cảm thấy làm những chuyện này, chúng ta đều không có được chỗ tốt nào, cô cần gì vì tôi mà ép bản thân vào bước đường này. Tôi thừa nhận trước đây tôi quả thực khiến cô không chịu nỗi, nhưng bây giờ, toàn thân tôi đều bị thương, cũng xem như là cô cho tôi một bài học rồi, chúng ta xem như hòa.” An Hạnh Nhi thử khuyên nhủ. Đồng Vận Khiết đương nhiên không dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Cô ta lạnh lùng nói: “An Hạnh Nhi, dù tôi thất bại trước mặt cô, nhưng tôi không ngốc. Tôi thả cô đi, cô xoay người liền báo cảnh sát, dù cảnh sát không nắm được chứng cứ của tôi, cô thổi gió châm lửa gì đó với Diệp Thương Ngôn, tôi còn có thể sống sao?!” “Tôi sẽ không báo cảnh sát, càng sẽ không nói cho Diệp Thương Ngôn biết.” An Hạnh Nhi rất chắc chắn. “Tôi chỉ tin lời người chết.” An Hạnh Nhi rõ ràng bị lời của Đồng Vận Khiết chặn họng. “An Hạnh Nhi, thực ra, những chuyện khác tôi đều có thể nhịn. Cô tính kế tôi, khiến tôi ký với Ôn San mắt đi số tiền lớn, cô tính kề tôi, khiến tôi không đạt được chỗ tốt gì trên buổi công bố sản phẩm mới của Selena, cô lộ ra tin xấu của Ôn San khiến tôi khó xử trước mặt truyền thông, những chuyện này đều chưa tới mức tôi nhất định muốn giết cô. Cô biết điều duy nhất khiến tôi không tiếp nhận nỗi là gì sao?!” Là Diệp Thương Ngôn. An Hạnh Nhi biết. Đồng Vận Khiết đương nhiên cũng biết cô biết, nhưng vẫn nói ra từng câu từng chữ: “Trên đời này, ngoại trừ tôi, ai cũng không có tư cách có được Diệp Thương Ngôn.” “Cô giết tôi rồi, Diệp Thương Ngôn cũng không phải của cô.” An Hạnh Nhi rất chắc chắn. Sắc mặt Đồng Vận Khiết thoáng chốc lạnh đến cực điểm. “Cô ở bên Diệp Thương Ngôn nhiều năm như vậy, nếu anh ấy muốn ở bên cô thì đã sớm làm vậy rồi, sẽ không để tôi có cơ hội chui chỗ trống. Bây giờ Diệp Thương Ngôn đã ở cùng tôi rồi, chính là chứng minh, Diệp Thương Ngôn căn bản không có tình cảm với cô…” “Bóp!” Đồng Vận Khiết hung hăng tát một bạt tai lên mặt An Hạnh Nhi. An Hạnh Nhi lúc này thân thể vô cùng yếu ớt. Ngay cả nói chuyện cũng phải khống chế giọng điệu mới không đến mức khiến bản thân ngã xuống đắt, lúc này bị Đồng Vận Khiết tát một cái, trực tiếp ngã xuống. Ngã phịch xuống đất. Khiến cô nửa ngày cũng không thể hồi thần. Đồng Vận Khiết nhìn dáng vẻ không chút lực phản kháng của cô, nụ cười bên khóe môi càng thêm ác độc. Vừa nhớ tới An Hạnh Nhi diễu võ giương oai trước mặt mình, lúc này lại thê thảm, đừng nói sảng khoái cỡ nào. Cô ta ngồi xỗm xuống, nắm cằm An Hạnh Nhi, ép cô nhìn mình, nhìn khuôn mặt ác độc. Cô ta nói: “Diệp Thương Ngôn thích là khuôn mặt này của cô sao?” An Hạnh Nhi ngưng trọng, rõ ràng có chút hoảng loạn. “Cô nói nếu tôi dùng dao vẽ lên mặt cô, cô cảm thấy Diệp Thương Ngôn vẫn sẽ thích cô sao!” “Đồng Vận Khiết, cô thật sự không sợ sao?” Đôi mắt An Hạnh Nhi bỗng căng thẳng. Đột ngột tràn ra hung ác. Khiến người ta có cảm giác không rét mà run..