An Hạnh Nhi giật mình. Bởi vì giọng nói đột ngột, thật sự khiến cô giật thót. Cô mang theo ngữ khí không vui mà mở miệng nói: “Anh nói gì cơ?” “Tôi nói, em có cần tôi giúp em không?” Diệp Thương Ngôn lặp lại. Một giây trước còn định thăm dò An Hạnh Nhi Một giây sau đã không nhịn được mà muốn giúp cô một tay. An Hạnh Nhi lắc đầu, từ chối: “Không cần Lúc đó thì đã biết, Diệp Thương Ngôn đang nói về điều gì. Nói có cần anh giúp cô đối phó Đồng Vận khiết không. Tóm lại, cũng không biết Diệp Thương Ngôn bản lĩnh đến mức nào. Nhưng cô có thể khẳng định, Diệp Thương Ngôn cho dù ở nhà, cũng biết Đồng Vận khiết hiện tại đang cố ý nhằm vào cô. Diệp Thương Ngôn nhìn sau ót của An Hạnh Nhi. Tư thế ngủ mỗi đêm đều là, An Hạnh Nhi đưa lưng về phía anh. Như đang cố ý kéo xa khoảng cách của bọn họ vậy. Cô không biết, loại tư thế ngủ này, đối với cô mà nói, thực ra càng nguy hiểm hơn. Cô nói: “Sợ anh không ra tay với bạn gái cũ được, không muốn làm khó anh” Trên thực tế. Là không muốn Diệp Thương Ngôn ngăn cản sự tàn độc của cô đối với Đồng Vận khiết. Cô bây giờ thật sự không nhân từ. Người chọc tới cô, cô thật sự sẽ khiến bọn họ trả bằng máu! “Tôi không có bạn gái cũ.” Diệp Thương Ngôn nói từng câu từng chữ. Trong khẩu khí như còn ẩn nhẫn một chút phẫn nộ. “Cũng chả liên quan gì đến tôi.” An Hạnh Nhi không quan tâm mà nói. Bây giờ cô chỉ muốn kết thúc cuộc đối thoại sớm, sau đó đi ngủ sớm. Lúc đó đã cảm nhận được người đằng sau đột nhiên trở mình, đưa lưng về phía cô. Tức giận rồi. An Hạnh Nhi không cảm thấy mình nói gì sai, anh tức giận gì chứ. Tức thì tức đi Đừng làm ồn cô ngủ là được. Sau đó cả một đêm. An Hạnh Nhi ngủ yên ổn một cách xuất thần. Hoàn toàn không phát hiện người bên cạnh, cả đêm đều lăn qua lật lại. Sáng hôm sau. An Hạnh Nhi hiếm khi được một giấc tới sáng, thần sắc thoải mái. Đột nhiên nghĩ tới tối qua Diệp Thương Ngôn vậy mà lại không giở trò nửa đêm, để cô thật sự được ngủ một giấc ngon. Đương nhiên cô cũng không cảm ơn anh. Dù sao, đối với một Diệp Thương Ngôn âm trầm bất định, nói không chừng một giây sau lại hoá thành đại ma vương dày vò cô nữa. Cô cẩn thận dè dặt mà xuống giường, sau đó cần thận nhỏ nhẹ mà rời khỏi. Từ đầu đến cuối, đều không có nhìn Diệp Thương Ngôn lấy một cái. Nếu như nhìn, thì có thể phát hiện ra được ánh mắt u oán của ai đó, luôn nhìn chăm chăm vào cô. Sau khi ăn xong sáng, An Hạnh Nhi đến công ty Đi vào văn phòng, trực tiếp dặn dò: “Có phải hôm nay đến Điện ảnh và truyền hình Thôi Xán để bàn chuyện Ôn San làm người đại diện không?" “Vâng.” La Tư vội vàng trả lời: “Đã hẹn đối phương xong rồi, 10 sáng tổng giám Nghiêm Quốc Cương đích thân đi bàn, mang theo cả hợp đồng rồi.” “Nói với Nghiêm Quốc Cương một tiếng, tôi cũng đi cùng” La Tư có chút kinh ngạc. Loại chuyện của bộ phận truyền thông quảng cáo này, cần phải tham dự tri Hơn nữa mấy ngày nay, còn chê chưa đủ việc sao? “Cứ làm theo là được. An Hạnh Nhi không có giải thích. “Vâng. La Tư đi ra ngoài. Rất nhanh đã quay lại: “An tổng, tổng giám Nghiêm nói, 10 phút nữa sẽ xuất phát, hỏi cô có ngồi cùng xe qua đó không?” “Không cần, tôi đi theo sau xe anh ta là được.” “Được.” 10 phút sau An Hạnh Nhi đưa theo La Tư ngồi xe của Hồ Phong đi theo sau chiếc xe chuyên dụng của Nghiêm Quốc Cương đến công ty Điện ảnh và truyền hình Thôi Xán. 20 phút sau, bọn họ tới công ty Điện ảnh và truyền hình Thôi Xán An Hạnh Nhi và Nghiêm Quốc Cương cùng đi vào, tìm người quản lý của Ôn San là Lưu Phàm bản hợp đồng. Vừa đi vào văn phòng cá nhân của Lưu Phàm. Thư ký của Lưu Phẩm lịch sự mà nói: “Thật ngại quá, hai vị, ngài Lưu chúng tôi đang tiếp vị khách khác, xin hai vị đợi một lát. Sắc mặt Nghiêm Quốc Cương rõ ràng có chút không tốt: “Chúng tôi đã hẹn 10 giờ sáng, bây giờ còn có 5 phút. “Thật ngại quá.” Vẻ mặt thư ký đầy áy náy. Thái độ của Nghiêm Quốc Cương có chút cứng rắn: “Năm phút sau, tôi muốn nhìn thấy Lưu Phàm, cô đi thông báo chút đi. “Dạ được.” Thư ký cung kính: “Hai vị ngồi chờ một lát, tôi đi thông báo ngay Nghiêm Quốc Cương xua xua tay, biểu cảm rất bất mãn. Dù sao bọn thân là bên A, mà lại bị bên B cho leo cây, chắc chắn là mất mặt rồi. Càng huống hồ còn là ở trước mặt An Hạnh Nhi nữa. Còn An Hạnh Nhi thì điềm tĩnh vô cùng. Cô cơ bản đã đoán ra tại sao Lưu Phàm lúc này lại đang gặp người khác rồi. Cũng không thể không nói, Đồng Vận khiết thật sự rất cẩn thận. Chuyện cô muốn tìm Ôn San làm người đại diện, đều đã truyền ra mấy ngày rồi, thật đúng là nắm bắt chuẩn thời cơ, khi bọn họ thật sự định đi bàn bạc thì đã nhanh chân đến trước. Cũng để phòng bị xem cô có phải đang chơi chiêu hiểm không, đúng chứ? Nói thật, nếu như không phải sống thêm 10 năm nữa. Cô thật sự không thể dễ dàng, khiến Đồng Vận Khiết dễ dàng mắc câu như vậy. Một lát sau. . truyện tiên hiệp hay Thư ký đi ra ngoài, rất lịch sự mà nói: “Ngài Lưu mời hai vị vào. An Hạnh Nhi nhíu mày. Nhanh như vậy mà đã bàn xong rồi sao?! Nghiêm Quốc Cương đi vào trước, hiển nhiên có chút hống hách. An Hạnh Nhi theo sát đằng sau. Đi vào phòng tiếp đãi bên trong văn phòng của Lưu Phàm, vừa nhìn liền thấy Đồng Vận khiết. Đồng Vận khiết và Lưu Phàm như đang nói chuyện rất vui, bên cạnh còn có Ôn San. Bọn họ đi vào, ngược lại như đang quấy rầy vậy. Cũng may người quản lý có lý lịch kinh nghiệm dày dặn như Lưu Phàm, có EQ đương nhiên rất cao, nhìn thấy bọn họ tới, vội vàng nhiệt tình mà nói: “Thật ngại quá lão Nghiêm, làm lỡ thời gian để anh đợi lâu rồi. Nào nào nào, ngồi trước đi.” Nói xong thì gọi Nghiêm Quốc Cương và An Hạnh Nhi ngồi xuống ghế sofa. Lúc này, Đồng Vận khiết đứng dậy khỏi ghế sofa: “Nếu anh Lưu đã có khách thì tôi cũng không làm phiền nữa. Còn về chuyện cô Ôn San tiến hành làm người đại diện cho khu thương mại mà công ty chúng tôi sắp sửa tạo dựng, làm phiền anh sắp xếp thời gian biểu hợp lý cho cô Ôn San. “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp thoả đáng, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thông báo cho cô chủ Đồng đâu” Đồng Vận Khiết gật đầu. Quay người chuẩn bị rời đi. “Ý là sao?” Nghiêm Quốc Cương rõ ràng đã nghe ra được một chút gì đó không đúng lắm từ trong cuộc đối thoại của bọn họ, vội vàng hỏi: “Lão Lưu, Ôn San không phải sẽ làm người đại diện cho chúng tôi sao? Sao lại đột nhiên cho người khác rồi vậy?!” “Anh nói muốn Ôn San làm đại diện khi nào?” Ngược lại vẻ mặt Lưu Phàm biểu hiện ra rất ngạc nhiên: “Không phải anh chỉ nói có một câu, là có một hợp tác muốn tìm Ôn San thôi sao? Không có nói rõ là gì mà?!” Nghiêm Quốc Cương đương nhiên không có nói rõ. Trong điện thoại chỉ nói đại khái, cũng là định hôm nay đến bàn bạc là được. Nhưng không ngờ, đột nhiên bị người ta giành trước rôi. Một minh tinh, chắc chắn không thể cùng lúc nhận làm đại diện của hai bên đang cạnh tranh được. Sắc mặt anh ta lập tức khó coi đến cực điểm. Chuẩn bị rời đi, nhưng lại cố ý không rời đi, Đồng Vận khiết mở miệng nói: “Không lẽ tập đoàn An Thị cũng chuẩn bị tìm Ôn San làm người đại diện sao? Thật đúng là trùng hợp. Nghiêm Quốc Cương lúc đó tức đến không nói ra được gì. Trong lòng nghĩ, chuyện này làm hỏng rồi, nói không chừng về lại bị An Hạnh Nhi mỉa mai xỉa xói gì nữa đây! “Phải đó, không ngờ cô chủ Đồng cũng nghĩ như vậy, cũng thật là quá trùng hợp." An Hạnh Nhi mở miệng nói, giọng nói rõ ràng mang theo sự mỉa mai. Nhưng chiến tranh không ngại dối lừa. An Hạnh Nhi có mỉa mai thì đã sao?! Trên thương trường đều chỉ xem kết quả, quá trình gì đó, đều là cái cớ cho người thất bại, chưa từng mang bất kỳ ý nghĩa gì..