"Nhưng, mày xác định chúng ta ra tay lúc này không?" Vóc người cao lớn nói. "Yên tâm, thằng nhóc này bình thường độc lai độc vãng, cũng không có bạn bè gì, bắt cóc nó quả thật dễ như trở bàn tay." Vóc người thấp nói. *Độc lai độc vãng 独来独往: Một thân một mình. Vóc người cao lớn: "Vậy bây giờ đi." "Tao một mình đi là được, đi về phía trước mất năm phút không sai biệt lắm có một góc chết tránh camera, mày tìm thêm cái xe van trước, qua tiếp ứng tao." Vóc người thấp nói. Vóc người cao lớn: "Không thành vấn đề." Năm phút sau, góc chết camera bân cạnh đường phố, vài tiếng mèo con bị vứt bỏ kêu ra từ đầu hẻm. Mèo hoang? Nghiêm Ngộ Sâm hiếu kỳ đi tới, vừa thò đầu vào trong hẻm, liền bị người từ phía sau đánh một gậy, ngay sau đó mất đi ý thức. Tỉnh lại, người đã bị chói bị nhốt trong một nhà kho bỏ hoang ngoài thành phố. Nghiêm Ngộ Sâm muốn mở miệng nói, nhưng miệng bị băng deo dán chặt, căn bản không có cách nào nói được. "Lão đại, thằng nhóc kia tỉnh." Vóc người cao lớn nói. "Tao biết rồi." Vóc người thấp không nhịn được nói: "Tao gọi hơn mười cuộc điện thoại, sao không có người nhận?" Cao lớn nói: "Có phải chị gái nó thấy số điện thoại lạ mới không tiếp không? Nếu không mày dùng điện thoại của thằng nhóc kia gọi cho cô ta thử xem?" "Thử rồi, vẫn không được." Vóc người thấp buồn bực nói: "Ả đàn bà chết bầm kia không nhận, cũng không biết đang làm cái gì." "Tao đi hỏi một chút." Cao lớn cầm dao găm, tới bên người Nghiêm Ngộ Sâm, xé băng dán trên miệng Nghiêm Ngộ Sâm: "Nói, chị mày giờ đang ở đâu?" "Không biết." Thân thể Nghiêm Ngộ Sâm vẫn luôn run rẩy: "Các anh muốn làm gì?" Cao lớn: "Đương nhiên muốn dùng mày tống tiền chị mày rồi, bắt cóc biết không? Mày bây giờ chính là bị bắt cóc." "Bắt cóc?" Nghiêm Ngộ Sâm nắm chặt quyền. Cao lớn: "Đúng vậy, bất quá mày đừng sợ, chỉ cần chị mày ngoan ngoãn đem tiền tới, tao sẽ thả mày đi." "Chị sẽ không đến." Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại. Cao lớn đặt dao dưới yết hầu Nghiêm Ngộ Sâm: "Trong vòng ba ngày cô ta không đến mày sẽ chết!" Đồng tử Nghiêm Ngộ Sâm co rụt lại, hàm răng cắn chặt môi dưới, miễn cưỡng cắn ra máu, hai mắt đỏ bừng cắn răng nói: "Coi như các anh gϊếŧ tôi, chị cũng sẽ không đến." "Chị sẽ không đến!" "Chị sẽ không đến!" "Chị sẽ không đến!" "Đại ca, đầu óc thằng nhóc này chẳng lẽ có vấn đề?" Cao lớn bị phản ứng điên cuồng của Nghiêm Ngộ Sâm làm cho sợ, lui về sau. "Đầu óc có vấn đề? A, đánh một trận là được rồi." Vóc người thấp vừa tiếp tục gọi điện cho chị gái của Nghiêm Ngộ Sâm, vừa bước đến trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm, một cước đạp mạnh xuống bụng dưới Nghiêm Ngộ Sâm. Nghiêm Ngộ Sâm bị đau hừ một tiếng, bởi vì bụng dưới đau nhức không nhịn được cuộn trò thân thể lại. "Anh đánh chết tôi, chị ta cũng không đến." Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói. Vóc người thấp đạp anh thêm một cước. Cao lớn vội vàng kéo: "Đại ca, chúng ta còn dựa vào nó kiếm tiền, trước tiên đừng động thủ." Vóc người thấp lúc này mới dừng chân: "Nhốt nó vào nhà kho bên cạnh, đừng cho nó nước, cũng đừng cho nó ăn." Cao lớn ngạc nhiên: "Vậy nếu nó chết đói thì làm sao bây giờ?" "Chết đói? Nếu nó có chết đói, cũng trách do chị gái nó không chịu nhận điện thoại." Vóc người thấp trực tiếp tức giận ném điện thoại: "Mụ nội nó, lần đầu tiên bắt cóc liền không liên lạc được với phụ huynh nó, giờ đã là nửa đêm, bọn họ cũng không phát hiện ra vấn đề gì sao?" Nghiêm Ngộ Sâm cười lạnh. Trước kia, anh trốn nhà rời đi, đi nửa tháng, chị anh một câu cũng không hỏi, hiện tại chỉ qua mấy tiếng, sao có khả năng sẽ phát hiện ra có vấn đề gì. Khi Nghiêm Ngộ Sâm bị ném vào trong căn phòng khép kín, anh nhìn bức tường sắt không có cửa sổ, vô lực nghiêng đầu tựa trên tường. Có người nói, vận may đều sẽ được bảo toàn. Nhưng, tại sao cho tới bây giờ, anh chưa từng gặp được chuyện tốt nào? Anh có thể không cần tài sản, có thể không cần tiền, có thể không cần quần áo hàng hiệu, anh chỉ cần người nào đó quan tâm mình, nhưng vì cái gì người khác có thể dễ như ăn tráo có được sự quan tâm, còn anh cũng chỉ là ao ước viển vông. Anh ở trong phòng khép kín, nhịn đói ba ngày, không có giọt nước vào bụng, cánh tay cùng mắt cá nhân bị dây thừng buộc chặt trong thời gian dài, mà tích không ít máu cục, cả người tình thần đều đặt trên bờ vực suy sụp. Bởi vì, anh không biết mình có thể sống tiếp được nữa không. Không ai thương, không ai quan tâm, sống sót còn có ý nghĩa gì? Không có ý nghĩa. Liên tục mấy ngày, đều không liên lạc được đối tượng tống tiền, hai thủ phạm bắt cóc cũng nhịn không nổi. Sáng sớm ngày thứ tư, vóc người thấp cầm dao, một cước đạp cửa phòng: "Tiên sư nó, trong mắt chị gái mày không còn coi mày là em trai nữa? Bốn ngày rồi, còn không nhận điện thoại, tao xem cô ta là có ý định muốn để mày chết!" "Chị ta vốn muốn gϊếŧ tôi." Nghiêm Ngộ Sâm thoi thóp nói: "Lúc trước không phải tôi đã nói với anh rồi sao, không có tác dụng, anh dùng tôi uy hiếp chị ta, không có tác dụng." "Ông mày không quản, mày còn người thân khác không, mau đưa phương thức liên lạc cho tao." Vóc người thấp đặt dao bên cẳng chân Nghiêm Ngộ Sâm: "Không nói, một dao này liền đâm chết mày!" Nghiêm Ngộ Sâm sống không còn gì luyến tiếc nói: "Anh đâm chết tôi cũng vô dụng, tôi không có người thân, cho dù có, cũng đang nhớ tài sản của tôi, bọn họ ước gì tôi chết đi, đưa hết tài sản cho con bọn họ, ai thèm đến a." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm nhịn không được bật cười: "Ha ha ha ha ha ha có phải cảm thấy tôi rất thảm? Không, kỳ thực tôi không thảm chút nào, bởi vì bọn họ không thương tôi, tôi cũng không thích bọn họ. Tôi không chỉ không thích bọn họ, tôi còn hận tất cả đám bọn họ!" Vừa nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên hét thảm lên một tiếng. Vóc người thấp rút con dao cắm trên bắp chân Nghiêm Ngộ Sâm, mắng: "Mày là thằng điên!" Mắng xong, hắn cầm dao đi, trước khi ra cửa, còn hùng hùng hổ hổ nói: "Không biết tao ngã đến hỏng đâu hay gì mà đi trói thằng điên như mày." Nghiêm Ngộ Sâm nhìn cẳng chân mình không ngừng chảy máu, tự giễu nở nụ cười: "Tôi cũng không muốn làm người điên, như vậy, tôi cái gì cũng không muốn." ..... Nói đến đây, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên không lên tiếng nữa, ánh mắt dần trở nên cố chấp. Đường Trì phát hiện không đúng, vội vã gọi anh: "Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm!" Nhưng, vô dụng, hay là chuyển đổi rồi. Chỉ là, Nghiêm Đồng lần này, trạng thái phi thường kỳ quái, không quỷ dị như trước, cũng không cười với Đường Trì, mà là ánh mắt kia cực kỳ hưng phấn nhìn tay mình: "Chính lúc đó em đã xuất hiện, cũng là lần đầu tiên thử nghiệm tư vị cầm dao." Đường Trì không rõ: "Có ý gì?" Nghiêm Đồng quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Trì cười: "Chuyện xưa của hắn còn chưa nói xong, chờ em nói hết phần sau, Tiểu Trì anh liền biết ý em là gì." Đường Trì ngạc nhiên nhìn Nghiêm Đồng, ký ức của Nghiêm Đồng, bắt đầu từ lúc Nghiêm Ngộ Sâm năm mười lăm tuổi, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm lại nói, Nghiêm Đồng chỉ xuất hiện một lần vào năm mười bảy tuổi, cho nên... Vào lúc ấy, Nghiêm Ngộ Sâm không biết sự tồn tại của Nghiêm Đồng? "Buổi tối ngày thứ năm, bên ngoài bắt đầu mưa rào, trong kho hàng đặc biệt ẩm ướt, bởi vì chân bị đâm một nhát dao, cho nên trong phòng toàn bộ đều là mùi máu tang, đặc biệt khiến người hưng phấn." Nghiêm Đồng nói, trong mắt lóe sáng: "Nghiêm Phó Sương vẫn không tới." ........ Vóc người thấp uống nhiều rượu, tính khí càng lớn. Hắn lại nghĩ đến tìm Nghiêm Ngộ Sâm để hả giận, giống như thường ngày, sau khi đánh "Nghiêm Ngộ Sâm" một trận, lại muốn lấy dao đâm anh. Nhưng lần này, "Nghiêm Ngộ Sâm" cũng không còn kêu thảm thiết, mà là mỉm cười nhìn hắn, giống như căn bản không cảm nhận được sự đau đơn. Vóc người thấp sững sờ, thời điểm đối diện ý cười của "Nghiêm Ngộ Sâm" khó giải thích được cảm giác sau lưng có luồng gió lạnh. "Con mẹ nó mày cười cái gì? Điên thật rồi?" Vóc người thấp mắng tự an ủi mình. "Tôi không điên." "Nghiêm Ngộ Sâm" cười tiếp tục dùng sức đi về phía trước, vóc dáng thấp trơ mắt nhìn dam găm đâm thủng cẳng chân "Nghiêm Ngộ Sâm". Vóc dáng thấp tuy rằng không phải lần đầu bắt cóc người, nhưng chưa từng gϊếŧ người. Thấy thế, không khỏi luống cuống, hắn hoảng hốt, đầu óc loạn, định rút dao găm tìm cao lớn đến giúp đỡ, nhưng dao găm vẫn luôn bị "Nghiêm Ngộ Sâm" đè lên, hắn căn bản lấy không ra. Sau vài lần thử, nhìn "Nghiêm Ngộ Sâm" chảy nhiều máu như vậy, mấy ngày không ăn cơm, cần phải làm cái gì, trước tiên không quản dao găm gì đó, chạy ra ngoài gọi cao lớn vào. Nhưng chờ hắn chạy vào lần nữa, dao găm trên cẳng chân "Nghiêm Ngộ Sâm" không rõ vì sao bị lấy ra được, giờ khắc này, sợi dây trên người "Nghiêm Ngộ Sâm" cũng được dao găm cắt đứt. Bên ngoài sét đánh thành tiếng nổ lớn, ánh sáng sấm sét chiếu vào thông qua cửa sổ, cảnh loang lổ rỉ sắt hòa vào dòng máu mới mẻ, khiến Nghiêm Đồng cảm thấy hưng phấn trước nay chưa từng có. Nghiêm Đồng ngồi trên mặt đất, trong tay cầm dao găm dính đầy máu của mình, mở to mắt, mỉm cười nhìn vóc người thấp cùng cao lớn. —————————————— Phàn Phàn có lời muốn nói: Một chương thôi nhé, chương này đau lòng cho Sâm Sâm lắm. Nhà mình mới đào thêm hố mới tên "Tại sao nhóm nam chủ đều dùng loại ánh mắt này nhìn tôi." — tác giả: Công Tử Vu Ca. Mọi người rảnh qua ủng hộ nghen. Chụt.