Nghe thấy lời nói của Trác Nhã, Lâm Thanh Diện lộ ra gương mặt kinh ngạc, thiếu chút nữa đã đá cô gái nói ra lời nói kinh người này bay ra bên ngoài. “Cô nói cái gì hả?” Lâm Thanh Diện hỏi lại một lần nữa. “Khụ khụ, ai nha, người ta muốn anh làm bạn trai của người ta mấy ngày đó mà.” Khuôn mặt của Trác Nhã đỏ bừng lặp lại một lần. Lâm Thanh Diện trực tiếp nắm lấy cánh tay của Trác Nhã đi ra bên ngoài, mở miệng nói: “Đi thong thả, không tiễn.” Trác Nhã nhìn thấy Lâm Thanh Diện có tính này thì lập tức ngây người, cái thằng cha này, tại sao nghe thấy mình muốn để anh ta làm bạn trai của mình thì lại có phản ứng lớn như vậy. Chẳng lẽ là anh ta cảm thấy nhan sắc của mình không xinh đẹp? Hay là cảm thấy mình không tốt, không xứng với anh ta? Cái tên khốn nạn này cũng dám ghét bỏ mình nữa, dù sao mình cũng là một cành hoa tốt trong quân, thật sự không thể chịu nổi như vậy đó à? Trác Nhã tức giận, không khỏi siết chặt nắm đấm nhỏ của mình. “Nè, con người của anh tại sao lại như vậy hả? Tôi cũng chỉ là để anh giả vờ làm bạn trai của tôi mà thôi, cũng không phải là thật sự để anh làm bạn trai, cho dù anh có muốn làm thì tôi cũng không có thèm anh đâu.” Trác Nhã nghiến răng nghiến lợi nói. “Vậy thì cô nói chuyện cho rõ ràng ra đi, tại sao lại muốn tôi giả làm bạn trai của cô.” Lâm Thanh Diện nói. Trác Nhã kìm nén sự khó chịu ở trong lòng, nói nguyên nhân cho Lâm Thanh Diện nghe. Lúc này Lâm Thanh Diện biết được hóa ra Trác Nhã là cháu gái của một tướng lĩnh có công lao hiển hách ở Bắc Cảnh, uy danh vang dội, bởi vì tuổi tác của vị tướng lĩnh này đã cao, cho nên đã sớm từ chức trong quân đội, hiện tại đang dưỡng lão ở thành phố Đông Cát cách Bắc Cảnh một khoảng cách không xa. Sở dĩ Trác Nhã trở về quân đội chính là vì ông nội của cô ta. Bây giờ Trác Nhã đã đến tuổi tác lấy chồng, mặc dù là còn rất trẻ tuổi, nhưng mà người đời trước cứ luôn cảm thấy Trác Nhã đã đến lúc lấy chồng, cho nên vô cùng tích cực tìm đối tượng tác hợp cho cô ta. Mà là một vị tướng kỳ cựu với những chiến công xuất chúng, lại có địa vị tương đối cao ở thành phố Đông Cát, điều kiện của ông nội Trác Nhã tìm đối tượng cho Trác Nhã đương nhiên sẽ bắt đầu từ phương diện thực lực và tính cách. Mỗi lần Trác Nhã bị gọi về xem mắt, đi xem mắt toàn là những người đàn ông cao lớn thô kệch, là người không biết giữ lễ tiết, thậm chí còn trực tiếp xưng huynh gọi đệ với cô ta. Trác Nhã là một cô gái văn nhã, đương nhiên không thể tiếp nhận được đối tượng như thế này. Lần này ông nội của Trác Nhã lại sắp xếp cho Trác Nhã đi xem mắt một lần nữa, kêu Trác Nhã tranh thủ trở về thành phố Đông Cát. Nghe nói đối tượng hẹn hò lần này được ông nội của cô ta phí rất nhiều sức lực mới có thể tác hợp được, dựa theo cách nói của ông nội Trác Nhã, đối phương là cháu trai của một Hóa Cảnh Tông Sư trong giới võ học, trong giới võ học có thiên phú tương đối mạnh, năm nay cũng chỉ mới có hai mươi bốn tuổi mà đã đạt được trình độ nửa bước Tông Sư, vô cùng có hy vọng trước ba mươi tuổi sẽ đạt được Tông Sư cảnh. Ngày đó Trác Nhã đã nghe Nhậm Thu Hùng nói Tông Sư cảnh là vô cùng lợi hại, bọn họ nghi ngờ Lâm Thanh Diện chính là một cao thủ Tông Sư cảnh. Mà Hóa Cảnh Tông Sư là sự tồn tại còn lợi hại hơn so với Tông Sư cảnh, mặc dù là Trác Nhã vẫn còn chưa được chứng kiến nhưng mà cô ta cũng biết được cảnh giới đó có ý nghĩa gì. Đó là sự tồn tại mà ông nội của Trác Nhã phải đối xử rất khách khí. Nếu đổi lại là người khác, Trác Nhã có thể tùy hứng không trở về, nhưng mà lần này nếu như cô ta không quay về vậy thì coi như trực tiếp đắc tội với Hóa Cảnh Tông Sư, chuyện này đối với nhà họ Trác mà nói tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. Cho nên việc để có thể từ chối lần xem mắt này mà lại không đắc tội với cao thủ Hóa Cảnh, Trác Nhã nói dối là mình đã có bạn trai, chính là tổng quản giáo vừa mới đến Thần Long Vệ. Trác an nghe nói như vậy thì liền kêu Trác Nhã dẫn người bạn trai này về, đến lúc đó vừa vặn có thể so sánh một chút, để tìm một người tốt cho Trác Nhã. Trác Nhã còn đang sầu não phải ứng phó với lần xem mắt này như thế nào, liền thấy khả năng khác thường của Lâm Thanh Diện, cảm thấy Lâm Thanh Diện chắc chắn có thể hơn người cháu trai của cao thủ Hóa Cảnh đó. Lúc này mới đưa ra yêu cầu như vậy với Lâm Thanh Diện. Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong thì đau hết cả đầu, cô nhóc này lại lấy mình ra làm lá chắn dưới tình huống mình không biết rõ tình huống, bây giờ lại còn tiền trảm hậu tấu để anh đi cùng tới thành phố Đông Cát, cái này khiến cho Lâm Thanh Diện có một loại cảm giác bị gài bẫy. “Đây là chuyện của một mình cô, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói là tôi sẽ đồng ý làm lá chắn của cô, cho nên cô vẫn là nên tự nghĩ cách đi.” Lâm Thanh Diện nói. Trác Nhã lập tức tủi thân nói: “tổng quản giáo à, anh nhẫn tâm nhìn tôi gả cho một người tôi không thích được ư? Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, tôi không muốn ngay cả chuyện mình gả cho ai cũng đều bị ông nội của tôi quyết định, anh giúp tôi một lần đi.” “Hóa Cảnh Tông Sư thực sự rất lợi hại, cháu trai của ông ta chỉ mới có hai mươi bốn tuổi đã đạt đến cảnh giới nửa bước Tông Sư, đúng là thiên tài hiếm thấy, kết hợp với cô dư sức luôn đó. Cho nên tôi nghĩ cô vẫn nên trở về xem mắt đi, nói không chừng vừa thấy đã yêu.” Lâm Thanh Diện nói. Trác Nhã thấy Lâm Thanh Diện có bộ dạng sống chết không chịu giúp đỡ, lập tức cắn răng mở miệng nói: “tổng quản giáo, nếu như anh không chịu giúp tôi thì ngày nào tôi cũng sẽ quấn lấy anh, mỗi lúc trời tối sẽ đi vào phòng của anh. Con gái ở trong quân ít ỏi, anh là một người đàn ông, tôi cũng không tin là anh có thể nhịn được trong lúc nhất thời còn có thể nhịn được vĩnh viễn.” “Đến lúc đó tôi sẽ nói với huấn luyện viên Nhậm của tôi là tôi yêu đương với anh, huấn luyện viên Nhậm chính là một người thích nhiều chuyện nổi tiếng ở Thần Long Vệ, nếu như ông ta biết rồi thì chẳng khác nào toàn bộ Thần Long Vệ đều biết đến lúc đó cho dù anh có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.” Nghe thấy lời nói của Trác Nhã, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy đau hết cả đầu, không ngờ đến cô gái này vì ép mình giả vờ làm bạn trai của cô ta mà thậm chí ngay cả loại thủ đoạn này cũng vận dụng. Im lặng một lúc lâu, Trác Nhã lại nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện một lần nữa rồi hỏi: “Anh nói đi, anh có giúp tôi hay là không?” Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng nói: “Tôi có thể giúp cô, nhưng mà sau đó cô nhất định phải giải thích với mọi người cho rõ ràng, nếu không thì tôi trực tiếp tìm thống soái nói chuyện này.” Trác Nhã thấy Lâm Thanh Diện đã đồng ý, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm vui mừng, nói: “Anh yên tâm đi, chỉ cần lần này anh giúp tôi thoát khỏi buổi xem mắt, tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, sẽ không nói xấu sự trong sạch của anh đâu.” Nghe thấy lời nói của Trác Nhã, Lâm Thanh Diện luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà lại không nói ra được lạ ở chỗ nào. Có điều là bây giờ việc huấn luyện của Thần Long Vệ đã đi vào nề nếp, thời gian tiếp theo cứ kiên trì ngày qua ngày là được rồi, những lúc cần dùng Lâm Thanh Diện cũng không còn nhiều lắm. Lâm Thanh Diện có tiếp tục ở lại đây cũng chỉ là mỗi ngày tu luyện ở trong phòng, có chút buồn chán, chẳng bằng đi theo Trác Nhã ra ngoài giải sầu một chuyến. Buổi tối Lâm Thanh Diện nói chuyện mình muốn đến thành phố Đông Cát với Trác Nhã mấy ngày cho một đám quản lý cấp cao của Thần Long Vệ nghe, đồng thời sắp xếp những chuyện mà bọn họ cần phải làm. Vì để cho mọi người không nghi ngờ, Lâm Thanh Diện nói là mình với Trác Nhã đến thành phố Đông Cát vì một nhiệm vụ bí mật, đám người cũng không hề nghi ngờ chút nào. Ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện và Trác Nhã ngồi máy bay trực thăng bay về phía thành phố Đông Cát. Trên đường đi, Trác Nhã nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện mà cười ngây ngô. Lâm Thanh Diện cảm thấy kỳ quái, lên tiếng hỏi: “Cô cười cái gì vậy?” “Thật ra thì nếu như anh nói thẳng với mọi người là muốn giả vờ làm bạn trai của tôi, tôi cảm thấy cũng không có cái gì đâu. Nhưng mà anh lại nói chúng ta phải đi thực hiện nhiệm vụ bí mật, tôi cứ cảm thấy là chúng ta đang yêu đương thầm kín đó.” Trác Nhã cười hì hì nói. Lâm Thanh Diện im lặng, trực tiếp xoay người lại không thèm để ý tới Trác Nhã nữa.