Từ Thần vẫn không hiểu lắm Lâm Thanh Diện có ý gì, ông ta đi đến rồi hỏi: “Cậu kêu sau này Thanh Thanh không được tùy tiện theo người khác vào nhà vệ sinh nữa? Lẽ nào Thanh Thanh sẽ tùy tiện theo người khác vào nhà vệ sinh ư? Với lại video mà cậu nói là cái gì, vốn dĩ Thanh Thanh đã là thục nữ, tại sao cậu còn yêu cầu con bé phải làm thục nữ?” Lâm Thanh Diện nhìn Từ Thần rồi cười mà nói: “Tiền bối, đây là chuyện của lớp trẻ bọn cháu, ngài lớn tuổi rồi thì tất nhiên không hiểu. Từ Thanh Thanh cũng cảm thấy hơi lúng túng, vốn dĩ yêu cầu của Lâm Thanh Diện đã khiến cho cô ta mất sạch thể diện rồi, Từ Thần lại còn yêu cầu phải giải thích cho ông ta nghe, nếu như ông cố tổ mà biết sự thật, sợ rằng sau này cô ta không còn mặt mũi đâu mà sống tiếp ở đây nữa.” “Ông cố tổ, ông đã già rồi, không hiểu bọn cháu nói gì cũng là chuyện bình thường thôi, ông cũng không cần phải nghe hiểu đâu, yêu cầu của anh ta cũng không quá đáng, con có thể chấp nhận, chuyện này cứ cho qua như vậy đi, ông đừng hỏi nữa mà.” Từ Thanh Thanh vội vàng nói với Từ Thần.” Nghe Từ Thanh Thanh nói thế, Từ Thần càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, chỉ có điều thấy Từ Thanh Thanh không muốn mình gặng hỏi thêm nữa, ông ta cũng không nói gì tiếp. Ông ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt cảm khái: “Có thể lên đến nửa bước Hóa Cảnh ở độ tuổi này, cậu cũng có thiên phú lắm, đúng là trên đời này chẳng mấy ai được như cậu, Bạch Kiếm kém cỏi hơn cậu nhiều, cũng không biết vì sao lão tặc Quý Trường Thanh lại tìm được cậu nữa, nhóc con, cậu có hứng làm đệ tử của tôi không, tôi đảm bảo đãi ngộ dành cho cậu sẽ tốt hơn Quý Trường Thanh gấp một vạn lần.” Nghe Từ Thần nói thế, Lâm Thanh Diện không khỏi cảm thấy buồn cười, không ngờ ông ta lại giành đệ tử của Quý Trường Thanh ngay trước mặt ông ấy, hoàn toàn không nể mặt Quý Trường Thanh một chút nào. Lâm Thanh Diện chắp tay với Từ Thần: “Tôi xin nhận ý tốt của ông, nhưng nhận thầy thì thôi đi vậy, tôi tin rằng ngài có thể bồi dưỡng Bạch Kiếm thành cao thủ tuyệt thế.” Thấy Lâm Thanh Diện từ chối, Từ Thần cũng không nói gì nữa, dù gì ông ta cũng biết đây là chuyện không thể nào. Quý Trường Thanh nhìn Từ Thần chăm chú rồi nói: “Ông bạn già, ông chơi xấu thế.” Từ Thần hừ lạnh với ông ấy, vốn dĩ chẳng hề quan tâm đến ông ấy một chút nào, chỉ quay lưng nhìn Bạch Kiếm rồi nói: “Con cũng không cần phải bị đả kích vì chuyện này, Chúng Thần điện của bọn họ nắm giữ rất nhiều tài nguyên và tin tức mà con không biết, nói không chừng thằng nhóc này thăng cấp được là nhờ thủ đoạn gì đó, con chỉ cần ngoan nguoãn rèn luyện, thành tựu sau này của con chưa chắc kém hơn cậu ta.” Bạch Kiếm lập tức gật đầu: “Con hiểu rồi!” Lâm Thanh Diện nhìn Từ Thần với vẻ dở khóc dở cười, anh không ngờ cái gì ông ta cũng dám nói, thực lực của đối phương đã thể hiện rõ ràng rồi, dù có nói gì đi chăng nữa thì chắc chắn Quý Trường Thanh cũng không nói gì, dù gì ông ấy đến đây là để xin một món đồ, tất nhiên phải khách sáo một chút mới được. Sau khi dặn dò Bạch Kiếm xong, Từ Thần nhìn Quý Trường Thanh rồi nói: “Đi theo tôi, đi lấy thứ mà ông muốn, lần này tôi nể mặt đệ tử của ông nên mới đưa đồ cho ông, lần sau không dễ nói chuyện thế đâu.” Quý Trường Thanh cười cười: “Thế thì tôi phải cảm ơn lòng dạ rộng rãi của ông rồi.” Từ Thần trừng mắt nhìn ông ta rồi bước đi vào trong. Lâm Thanh Diện tò mò không biết Quý Trường Thanh muốn thứ đồ gì của Từ Thần, thứ gì mà lại có thể khiến cho điện chủ Chúng Thần điện như ông ấy hạ mình đến tìm Từ Thần, bởi thế anh mới cất tiếng hỏi: “Tôi có thể vào trong xem không?” Quý Trường Thanh theo Từ Thần đi vào trong, ông ấy nói chậm rãi: “Vào đi.” Lâm Thanh Diện lập tức đi theo vào ngay, lòng anh thấp thỏm hy vọng, muốn xem xem thứ gì mà có thể để cho hai vị cao thủ chỉ kém Thần cảnh nửa bước xem trọng như thế. Ba người đi vào trong chiếc sân sâu nhất trong sơn trang, Từ Thần quay người đi vào trong một căn phòng. Hai người Quý Trường Thanh và Lâm Thanh Diện cũng nối gót theo ông ta vào căn phòng ấy, đập vào mắt bọn họ là vài chiếc kệ đựng đồ, trên kệ toàn là vật phẩm rực rỡ muôn màu, có rất nhiều thứ trong số đó Lâm Thanh Diện chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng không biết đó là thứ gì. “Mặc dù tài nguyên của Chúng Thần điện của tôi nhiều, nhưng nếu xét về những bảo vật được sưu tầm, thế thì vẫn kém hơn ông bạn cũ.” Quý Trường Thanh nhìn những món đồ trên kệ, cũng cảm khái mà nói một câu. “Hừ, bớt giả vờ giả vịt với tôi đi, sợ rằng đồ đạc ở đây của tôi còn không bằng cái kho của Chúng Thần điện mấy người nữa, nếu không phải năm nào tôi cũng làm việc nhanh gọn, tìm về một ít thì e rằng mấy món đồ ấy đã bị Chúng Thần điện cướp đi từ lâu rồi.” Từ Thần nói một cách khó chịu. Quý Trường Thanh chỉ cười cười, không hề phủ nhận. “Thứ duy nhất mà ông ưng ý ở chỗ tôi chắc là chỉ thứ này.” Từ Thần vừa lẩm bẩm vừa đi vào trong, lấy một chiếc hộp trên kệ trong cùng, đặt lên trên bàn. Quý Trường Thanh và Lâm Thanh Diện đi đến trước bàn, đợi Từ Thần mở chiếc hộp ra. Từ Thần nhìn Quý Trường Thanh chăm chú rồi mới cất tiếng hỏi: “Ông chắc chắn rằng người đó hết chịu nổi nữa rồi à?” Quý Trường Thanh gật đầu: “Tôi biết lần này ngắn hơn lần trước nhiều, nhưng đúng là tình hình của người ấy không lạc quan lắm, sau này sợ rằng mỗi ngày lại một ngắn hơn. Sau khi Từ Thần nghe ông ấy nói thế, gương mặt ông ta cũng trở nên nặng nề, ông ta nói: “Xem ra những gì cần đến thì đều sẽ đến, vốn dĩ cứ nghĩ rằng bản thân mình còn dùng được một ít, đến khi ấy sẽ đưa cho ông hết.” “Số lượng còn lại ở chỗ tôi chắc còn đủ dùng ba lần, nếu như dùng hết ba lần thì thật sự không còn nữa, bây giờ thời gian người có thể thể chịu đựng được càng lúc càng ngắn, sợ rằng không đến mười năm, tai họa sẽ giáng xuống rồi.” Từ Thần nói. Quý Trường Thanh quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, ông ấy nói: “Việc này không cần ông quan tâm, đợi đến ngày ấy, tôi sẽ tìm ra kế ứng đối.” Từ Thần cũng không nói gì nữa, sau khi thở dài bất đắc dĩ, ông ta bèn đặt tay lên trên chiếc hộp. Lâm Thanh Diện nghe cuộc hội thoại của hai người bọn họ mà cảm thấy hết sức mông lung, không biết bọn họ nói thế là ý gì. Nhưng anh có thể nhận ra hình như chuyện mà bọn họ nói không tốt đẹp gì cho mấy, nhất là Từ Thần còn nói kiếp nạn sắp sửa giáng xuống. Xem ra có liên quan đến sự phiền phức mà Quý Trường Thanh đã nói với Lâm Thanh Diện trước kia. Lẽ nào Quý Trường Thanh tìm mình là để mình đối phó với cái gọi là kiếp nạn ấy hay sao? Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ kỹ, anh nhìn chiếc hộp ấy, bây giờ thực lực của anh vẫn còn kém cỏi rất nhiều, có nghĩ nhiều về việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Từ Thần mở chiếc hộp ra, lấy cành cây màu đen bên trong ấy đặt lên trên bàn, rồi sau đó ông ta lại lấy một mảnh đao cùng với chiếc bình ngọc. Sau khi nhìn thấy nhành cây màu đen ấy, đồng tử Lâm Thanh Diện co rút, bởi vì mùi vị lan tỏa trên nhành cây ấy rất giống với miếng gỗ đen mà Lâm Thanh Diện lấy được từ chỗ đại sư Thiên Long y như đúc!