Mọi người có mặt ở đây đều bị thu hút bởi ba người đột nhiên bước vào, sau khi bọn họ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói chuyện, trên mặt cũng tràn đầy vẻ chấn kinh, không ngờ đến lại có người dám nói những lời này ở trước mặt của gia chủ nhà họ Hàn. Những người lúc nãy đã từng nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở bên ngoài cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ vô cùng khó hiểu trước hành động của Lâm Thanh Diện, không hiểu Hàn Tu Phổ cũng đã bỏ qua cho anh một lần rồi, tại sao anh còn muốn chạy về mà tự tìm đường chết. Bà cụ Tô vừa liếc mắt một cái liền chú ý đến Hứa Bích Hoài ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện, nhanh chóng đưa tay ra chỉ vào cô rồi nói: “Cô gái kia là Tiểu Nhu đó, sao nó lại ở cùng với cái thằng nhóc cuồng vọng này hả, con còn không bước nhanh qua đây giải thích một chút đi.” Tô Thành Hải nghe thấy lời nói của bà cụ Tô, trực tiếp cúi thấp đầu, giống như là không nghe thấy vậy. Hai người Hàn Tu Phổ và Hàn Đông cùng đánh giá Hứa Bích Hoài một chút, hai người bọn họ cũng chú ý tới Thư Hân đang đứng ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện, đối diện với đóa hoa giao tiếp của thành phố T, nhà họ Hàn vẫn có chút hiểu biết. Bà cụ Tô thấy Tô Thành Hải không trả lời vấn đề của bà ta, cả gương mặt đều là vẻ sốt ruột, nhìn về phía Hứa Bích Hoài rồi hô: “Tô Tâm Nhu, con nhanh chóng đi đến đây cho ta, ngày hôm nay là bữa tiệc gặp mặt của con với cậu chủ Hàn, sao con lại đi chung với đám người dở dở ương ương như thế này hả.” Hứa Bích Hoài nhìn bà cụ Tô, trên mặt mang theo phẫn nộ, lúc đó những gì mà người nhà họ Hàn làm cô cũng đã đều nhìn thấy hết tất cả. Là một cô gái hiền lành, sao cô có thể quen biết với loại người này được chứ. Hơn nữa sau khi biết hết toàn bộ sự thật, Hứa Bích Hoài đã không còn bất kỳ cảm giác tốt đẹp gì với bà cụ Tô. “Tên của tôi là Hứa Bích Hoài, không phải là Tô Tâm Nhu như bà đã nói, cuộc sống hơn hai mươi năm qua của tôi căn bản không có bất cứ mối quan hệ nào với nhà họ Tô của bà, bà nằm mơ đi rồi coi tôi là công cụ để bà lấy lòng nhà họ Hàn!" Hứa Bích Hoài mở miệng nói. Sắc mặt của bà cụ Tô thay đổi mãnh liệt, không ngờ đến Hứa Bích Hoài lại nói ra những lời như vậy, mồ hôi lạnh túa ra ở trên trán. “Cô đứng đây nói hươu nói mượn cái gì vậy hả! Tôi thấy đầu óc của cô bị nước vào rồi đó, cô đi đến đây nhanh cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với cô.” Bà cụ Tô nổi giận đùng đùng nói. Hứa Bích Hoài đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, có Lâm Thanh Diện ở đây, cô cũng không sợ uy hiếp của bà cụ Tô nữa. Hàn Tu Phổ quay đầu nhìn bà cụ Tô một chút, lạnh giọng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là có ý gì vậy hả, tại sao cô ta lại có một cái tên khác nữa?” Bà cụ Tô có chút lúng túng nhìn Hàn Tu Phổ một chút, nói: “Gia chủ nhà họ Hàn, những thứ này đều là do cái thằng nhóc không rõ lai lịch đó ăn nói lung tung, cậu ta đã bắt cóc Tô Tâm Nhu, rồi lại lừa gạt con bé, người này cố tình chống đối với nhà họ Tô chúng tôi.” Lúc này bà cụ Tô nhớ đến Tô Thành Hải từng đề cập Lâm Thanh Diện với bà ta, lúc đó bà ta căn bản cũng không đặt Lâm Thanh Diện vào trong mắt, bà ta nào có thể nghĩ đến Lâm Thanh Diện lại gây ra phiền phức lớn cho bà ta vào thời điểm này. “Thằng nhóc này mau thả con bé về đây cho tôi, cậu cũng đã biết ngày hôm nay là bữa tiệc gặp mặt của con bé với cậu chủ nhà họ Hàn, cậu làm như vậy không chỉ sẽ đắc tội với nhà họ Tô của tôi, mà sao còn đắc tội với nhà họ Hàn. Nhà họ Hàn cũng không phải là người mà cậu có thể tùy tiện trêu chọc được, nếu như cậu không biết tốt xấu, vậy thì cuối cùng cậu sẽ chết mà không có chỗ chôn.” Bà cụ Tô cất cao giọng nói bén nhọn của mình. “Tôi đã nói rồi, cái người được gọi là cậu chủ nhà họ Hàn căn bản cũng không xứng với cô ấy, hơn nữa Bích Hoài là vợ của tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải giao cô ấy cho các người chứ?” Lâm Thanh Diện cười lạnh nói. “Cậu nói bậy bạ cái gì đó hả! Cậu là một tên nhà quê không biết xuất hiện ở nơi nào, vậy mà cũng dám đánh chủ ý lên con gái nhà họ Tô của chúng tôi!” Bà cụ Tô tức giận sắc mặt đỏ bừng, hai tay đều run rẩy. Lâm Thanh Diện hơi híp mắt lại, cũng không tiếp tục nói nữa, mà là vỗ vỗ tay của mình, sau đó cái rèm vốn dĩ đang được treo ở trên tường lập tức rơi xuống hết. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ở trên tường đều là những bức ảnh xinh đẹp, trong ảnh chụp đó toàn bộ là thời điểm mà Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đẹp nhất. Ở bên trong có sơn trang Thiên Vân, ở trong vô số hoa tươi, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đối mặt với nhau, còn có ở trong lâu đài thủy tinh, Lâm Thanh Diện thâm tình ôm nhau với Hứa Bích Hoài, có ảnh chụp hai người bọn họ cùng nhau nấu cơm ở trong nhà, có ảnh là Lâm Thanh Diện chụp dáng vẻ của Hứa Bích Hoài lúc nghiêm túc làm việc ở trong công ty... Mà ở chính giữa đại sảnh là ảnh chụp đám cưới của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài được kết thành những đóa hoa tươi, bộ dạng giống như ở trong lâu đài thủy tinh. Tất cả mọi người đều bị những hình ảnh này làm cho rung động, trên mặt của bọn họ tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những bức ảnh xinh đẹp của Lâm Thanh Diện với Hứa Bích Hoài được lưu giữ lại ở trên tường, thậm chí còn có một loại cảm xúc cảm động xuất hiện ở trong lòng của bọn họ. Trước khi đến đây, Hứa Bích Hoài cũng không biết Lâm Thanh Diện có chuẩn bị như thế này, lúc những hình ảnh này xuất hiện ở trước mắt của cô, cô cũng bị rung động thật sâu. Những bức ảnh này như là từng tiếng từng tiếng gợi lại những ký ức ở trong đáy lòng của cô, như muốn đánh thức những ký ức vụn vặt trong tâm trí của cô. Không bao lâu, Hứa Bích Hoài có chút kích động che kín miệng của mình, nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra từ đôi mắt của cô. Thư Hân nhìn những tấm ảnh này, trong lòng cũng cảm khái không thôi, cô ta không ngờ đến ở giữa Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lại có nhiều khoảng thời gian lãng mạn tốt đẹp như vậy, đồng thời cũng hiểu tại sao Lâm Thanh Diện lại không thay đổi vì sắc đẹp của ai khác, hóa ra là cái tên này yêu vợ của mình sâu sắc như vậy. Bà cụ Tô nhìn thấy những hình ảnh này, thân thể tức giận run rẩy. Bà ta bước nhanh đi đến cạnh tường, muốn lấy những bức ảnh này xuống, nhưng mà bà ta tuổi già sức yếu, phát hiện mình căn bản cũng không chạm được vào ảnh chụp. “Các người còn thất thần ở đó làm gì, mau lấy mấy tấm ảnh chụp này xuống hết cho tôi, tất cả những điều này đều là giả.” bà cụ Tô mở miệng hét. Mà ở hiện trường lại không có ai đáp lời bà ta. Lúc này hai ba con nhà họ Hàn cũng giận dữ bốc khói đến tận đầu, bọn họ không có ai ngờ tới, đứa con gái của nhà họ Tô muốn gả vào nhà của bọn họ lại là vợ của người khác. Bà cụ Tô vội vàng đi đến trước mặt của Hàn Tu Phổ, muốn giải thích với Hàn Tu Phổ, mở miệng nói: “Gia chủ nhà họ Hàn, mấy thứ này đều là giả, những cái này đều là do thằng nhóc này làm giả hết, ông không thể tin được.” Hàn Tu Phổ trực tiếp đạp một đạp lên trên người của bà cụ Tô, khiến cho bà ta bị ngã xuống mặt đất. “Bà thật sự cho rằng nhà họ Hàn của chúng tôi đều là kẻ ngu à, bữa tiệc này là do nhà họ Tô của bà chuẩn bị, những hình ảnh này có thể xuất hiện được ở đây, chẳng lẽ không phải là ý của người nhà họ Tô bà à? Tôi thấy là do các người bắt tay với nhau, xem nhà họ Hàn của tôi như đồ đần để đùa bỡn!” Hàn Tu Phổ tức giận nói. Bà cụ Tô chịu đựng cơn đau kịch liệt ở trên người của mình, sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Tu Phổ, lập tức nhìn sang phía Tô Thành Hải. Bữa tiệc này là do Tô Thành Hải đã chuẩn bị, những bức ảnh này có thể xuất hiện được ở đây, chắc chắn là do Tô Thành Hải đã cho phép. “Tô Thành Hải cậu có ý gì hả? Tại sao cậu lại đặt những bức ảnh chụp này ở đây, là muốn đưa nhà họ Tô vào chỗ chết à!” Tô Thành Hải bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói với bà cụ Tô: “Mẹ à, là do mẹ chấp mê bất ngộ, con đã sống dưới sự áp bức của mẹ nhiều năm như vậy, bây giờ con không muốn mẹ cứ xoay con vòng vòng một giây phút nào nữa, tất cả những chuyện này đều là do nghiệp của mẹ mà ra.” Nói xong, Tô Thành Hải liền quay người, đi đến sau lưng của Lâm Thanh Diện thì dừng lại.