Tầng hai của Kì Trân Các. Hai người Tôn Sùng Nam và Lâm Thanh Diện ngồi trước bàn, trò chuyện về một số chuyện đã xảy ra năm đó. Hưởng ánh hào quang của Lâm Thanh Diện, ba người Chung Trí đi theo sau, cùng Tôn Chấn Hổ đàng hoàng ngồi bên cạnh nghe Lâm Thanh Diện và Tôn Sùng Nam nói chuyện phiếm. Chung Trí luôn ngưỡng mộ Tôn Sùng Nam, trong lòng ông ta Tôn Sùng Nam có địa vị rất cao, hơn nữa cho rằng với địa vị của đối phương, mình muốn gặp mặt một lần chắc là hết sức khó khăn. Vân Thanh Hằng thì luôn coi Tôn Sùng Nam như thần tượng của mình, trong lòng cô Tôn Sùng Nam gần như là nhân vật trong truyền thuyết. Kim Quốc Trung dù không cuồng nhiệt Tôn Sùng Nam như Chung Trí và Vân Thanh Hằng, nhưng anh ta cũng hết sức kinh sợ Thái Đẩu của giới giám định bảo vật này. Mà lúc này người có địa vị cao như thế trong lòng bọn họ đang hết sức thoải mái trò chuyện với Lâm Thanh Diện, như một ông nội hiền hòa. Trong lòng bọn họ đều rất thổn thức, Tôn Sùng Nam mà họ vô cùng tôn kính lại đang thoải mái trò chuyện với Lâm Thanh Diện, hơn nữa Tôn Sùng Nam còn tỏ vẻ kính nể Lâm Thanh Diện, đây là đãi ngộ mà bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Lúc này Tôn Chấn Hổ cũng hơi xúc động, trong ấn tượng của anh ta, ba mình luôn là một người ăn nói có chừng mực. Vì thân phận người giỏi nhất trong giới giám định bảo vật, nên dù là với người nhà hay với người ngoài, Tôn Sùng Nam luôn duy trì uy nghiêm nên có, đến cả anh ta cũng không dám quá tùy tiện trước mặt ông. Nhưng giờ đây, Tôn Sùng Nam lại có thể tỏ vẻ thân thiết như vậy trước mặt hậu bối trẻ tuổi, khiến anh ta cảm giác có chút không chân thật. "Đây là lần đầu tiên tôi thấy ba tôi thân thiết với người khác như thế, dù ở trước mặt tôi, ông cũng thường xuyên nghiêm mặt, vị sư phụ Tiểu Lâm này đúng là lợi hại." Tôn Chấn Hổ nói. Ba người Chung Trí đều quay đầu nhìn Tôn Chấn Hổ, Chung Trí hỏi: "Ý của cậu là, trong tình huống bình thường Tôn đại sư sẽ không thân thiết như thế?" "Không chỉ có tình huống bình thường, mà trong tất cả các tình huống ba đều yêu cầu rất nghiêm ngặt với mọi người, dù người đó là ai cũng đều tỏ vẻ uy nghiêm, còn tình huống như hôm nay đúng là chưa từng xảy ra." Tôn Chấn Hổ vẻ mặt cảm khái nói. Ba người Chung Trí đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ bình thường, Tôn Sùng Nam lại có lúc không hề hiền hoà như hiện tại, tất nhiên, điều này cũng phù hợp với ấn tượng của bọn họ về vị sư phụ giám định bảo vật Tôn Sùng Nam. Mà lúc này, sở dĩ Tôn Sùng Nam có thể như vậy là vì ông ngồi chung một chỗ với người kia. Chung Trí ngầm hiểu sự lợi hại của Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không phải là thứ mình có thể tưởng tượng. Nghe Tôn Chấn Hổ nói vậy Vân Thanh Hằng càng sùng bái Lâm Thanh Diện hơn. Kim Quốc Trung vốn biết Lâm Thanh Diện lợi hại, nên giờ có nhìn thấy Tôn Sùng Nam hết sức cung kính với anh, cũng chỉ cảm thấy thừa thãi mà thôi. "Cậu Lâm, không biết cậu có hứng thú đi làm giáo sư thỉnh giảng của khoa lịch sử đại học Phú Đán không? Người giống như cậu đúng là người mà trường học chúng tôi cần, nếu như cậu chịu đi, nhất định sẽ trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử đại học Phú Đán chúng tôi." Chung Trí do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ của mình. Làm một viện trưởng, Chung Trí cần làm, không chỉ có dạy học trồng người, còn phải giỏi khai quật nhân tài. Nếu Lâm Thanh Diện chịu đi làm giáo sư của đại học Phú Đán thì chắc chắn là chuyện tốt với sinh viên khoa lịch sử bọn họ. Dù bọn họ là khoa lịch sử, nhưng lại không có bộ môn giám định đồ cổ. Nghe Chung Trí nói vậy, Lâm Thanh Diện hơi sững sờ, lập tức cười lắc đầu với Chung Trí, nói: "Tôi mà đi làm giáo sư, e là sẽ dạy hư sinh viên đấy." "Cậu Lâm cứ nói đùa, với tài học của cậu, nếu có thể làm giáo sư thỉnh giảng của trường học của chúng tôi thì sẽ là vinh sự của tất cả sinh viên trong học viện, hi vọng cậu Lâm có thể suy nghĩ một chút." Chung Trí nghiêm trang nói. Lâm Thanh Diện thấy Chung Trí có vẻ rất xem trọng chuyện này, cũng không đành lòng trực tiếp từ chối, nên nói: "Vậy tôi sẽ suy nghĩ một chút, nhưng trong khoảng thời gian này tôi còn có rất chuyện phải làm, đại học Phú Đán của mọi người lại ở phía Nam, cho nên có thể đi được hay không còn xem duyên phận." Thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, Chung Trí vẻ mặt hết sức vui mừng, dù Lâm Thanh Diện chỉ nói lời khách sáo với ông ta thì Chung Trí cũng không để ý. Đối phương đã chịu nói như vậy, cho thấy vẫn coi trọng đại học Phú Đán của bọn họ. Vân Thanh Hằng cũng có chút chờ mong Lâm Thanh Diện sẽ đến trường học của bọn họ làm giáo sư, trong đầu cô bất giác nổi lên câu chuyện giữa thầy và trò, khuôn mặt cũng dần dần đỏ lên. Lâm Thanh Diện đồng ý Chung Trí đúng chỉ là khách khí một chút, tất nhiên anh không hề nghĩ tới sẽ đi làm giáo sư thỉnh giảng gì đó ở đại học Phú Đán. Bây giờ Hứa Bích Hoài còn đang mất tích, chuyện anh muốn làm cũng chỉ có tìm kiếm Hứa Bích Hoài mà thôi, chuyện khác đều phải đợi khi tìm được Hứa Bích Hoài rồi mới nói. Sau khi tán gẫu với Tôn Sùng Nam một lát, vì Chung Trí và Vân Thanh Hằng phải đi máy bay, Kim Quốc Trung phải đưa bọn họ đi sân bay, nên mấy người liền rời khỏi Kì Trân Các. Sợ chậm trễ máy bay, sau khi tạm biệt Lâm Thanh Diện, ba người Kim Quốc Trung lập tức rời khỏi Phan Gia Viên. Trước khi đi, Vân Thanh Hằng còn hỏi phương thức liên lạc của Lâm Thanh Diện nói vì Lâm Thanh Diện còn chưa đưa ra yêu cầu kia mà cô lại là một người giữ chữ tín, nên cô sẽ chờ Lâm Thanh Diện đề cập tới với mình, và xin phương thức liên lạc của anh. Sau khi Kim Quốc Trung đưa Chung Trí và Vân Thanh Hằng rời đi, Lâm Thanh Diện lại đi lòng vòng trong Phan Gia Viên, sau đó dự định rời đi. Khi Lâm Thanh Diện đang đi ra khỏi Kì Trân Các thì một bóng dáng đập vào mắt anh, sát khí trên người anh đột nhiên bộc phát, nếu không phải xung quanh có rất nhiều người, e là anh đã xông lên ra tay rồi. Lạc Tâm! Người phụ nữ này đã liên kết với Lạc Hân đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà họ Lâm, ý đồ cướp nhà họ Lâm khỏi tay Lâm Thanh Diện, người phụ nữ này đã làm hại Hứa Bích Hoài mất tích, Chung Linh Nhi hôn mê bất tỉnh. Trước mắt, mọi hận thù trong lòng Lâm Thanh Diện đều tập trung ở người phụ nữ này, trong đầu anh đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình tự tay giết chết Lạc Tâm. Khi vừa trở lại kinh đô, Lâm Thanh Diện định trực tiếp đi tới tập đoàn Ninh Vân giết chết Lạc Tâm để hả mối hận trong lòng. Nhưng lại cân nhắc việc Lạc Tâm là người bên cạnh Công Tôn Ninh, nếu mình muốn giết Lạc Tâm, chắc chắn Công Tôn Ninh sẽ không ngồi yên mà nhìn. Trước kia khi giết người, Lâm Thanh Diện đều có thể dựa vào thế lực của mình giải quyết hoàn hảo mọi chuyện mà không bị bắt. Nhưng dù sao Công Tôn Ninh cũng người của gia tộc cao cấp thế giới, chắc chắn anh ta có rất nhiều thủ đoạn có thể khiến Lâm Thanh Diện bị tống giam sau khi giết người. Dù Lâm Thanh Diện có cách chống lại, thì vẫn khiến sự tình trở nên khá phiền phức. Nên anh cũng không trực tiếp ra tay, mà tính toán đợi phá đổ tập đoàn Ninh Vân, đến lúc đó, anh sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào dù là Lạc Tâm hay là Công Tôn Ninh. Anh không nghĩ tới mình sẽ đụng phải Lạc Tâm ở nơi này, nên phẫn nộ trong lòng lập tức bị kích động. Lạc Tâm theo lời Công Tôn Ninh đến Phan Gia Viên mua mấy món đồ chơi văn hoá, đợi đến bữa tiệc sẽ tặng cho Kim Quốc Trung, hợp ý. Dù biết lần này hợp tác này chắc chắn là của tập đoàn Ninh Vân, nhưng chắc chắn không thiếu được lễ nghi cần thiết. Cô ta vốn định đi đến một tiệm đồ cổ phía trước, nhưng ngay lúc này, cô ta lại run rẩy theo bản, cảm giác lạnh người dâng lên từ tận đáy lòng. Cô ta lập tức nhíu mày, vội quay đầu quan sát xung quanh, khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Diện, cô ta cảm thấy trong lòng nao nao, cánh tay nổi da gà. Sao thằng nhóc này lại ở chỗ này. Phản ứng đầu tiên của Lạc Tâm chính là mau chạy trốn, nhưng cô ta vừa có ý nghĩ này thì Lâm Thanh Diện đã đến trước mặt cô ta. "Đồ đàn bà đáng chết, cô đã giấu vợ tôi đi đâu?" Lâm Thanh Diện vươn tay về phía Lạc Tâm. Hai vệ sĩ đi theo Lạc Tâm lập tức đưa tay ngăn trước mặt Lâm Thanh Diện. "Kẻ nào, còn dám ra tay với bà chủ của chúng ta, không biết sống chết." Một vệ sĩ hét lên, không chần chờ ra tay với Lâm Thanh Diện. Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, đấm một đấm về phía vệ sĩ đó, vệ sĩ đó lập tức ngã khuỵu trên mặt đất, lăn rất xa về phía sau. Vệ sĩ khác thấy thế, vội ra tay, nhưng lại bị Lâm Thanh Diện đạp một cái, bay đi. Cảnh này thu hút rất nhiều người xung quanh tới vây xem, mọi người không nghĩ tới, lại có người dám ra tay ở Phan Gia Viên. Lạc Tâm mặt mũi đầy hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Diện, cô ta biết rõ Lâm Thanh Diện có thực lực giết chết cô ta. Nếu hôm nay Lâm Thanh Diện không muốn để cô ta đi thì chắc chắn cô ta sẽ không rời khỏi được Phan Gia Viên nửa bước. Lâm Thanh Diện đưa tay bắt lấy cổ Lạc Tâm, âm thanh lạnh lùng nói: "Trả lời vấn đề của tôi, cô giấu vợ tôi đi đâu rồi?" Lạc Tâm nhanh chóng đảo mắt, cô ta cũng đã nghe chuyện Hứa Bích Hoài mất tích sau tai nạn xe, nhưng chính cô ta cũng không rõ tại sao Hứa Bích Hoài lại mất tích, nên tất nhiên không thể nói cho Lâm Thanh Diện tung tích của Hứa Bích Hoài. "Nếu hôm nay cậu giết tôi thì cả đời này cậu sẽ không thể gặp lại cô ta." Lạc Tâm lừa gạt Lâm Thanh Diện. Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Cô cảm thấy cô có tư cách uy hiếp tôi sao?" Lạc Tâm cảm nhận được lửa giận ngập trời trong lòng Lâm Thanh Diện, biết khi tức giận như vậy không chừng Lâm Thanh Diện thật sẽ kích động mà giết chết cô ta. Cô ta vội nghĩ cách chạy trốn, lúc này đã có rất nhiều người vây quanh, Lạc Tâm chợt nảy ra suy nghĩ, bất ngờ cười một tiếng với Lâm Thanh Diện, vẻ căng thẳng lúc đầu cũng đã biến mất. "Cậu có thể ở chỗ này giết tôi, dù sao xung quanh nhiều người nhìn như vậy, nếu cậu giết tôi thì cậu cũng không trốn thoát được, đến lúc đó dù có tìm được vợ cậu thì cậu cũng không có cơ hội gặp lại cô ta." Lạc Tâm tỏ vẻ bất cần. Nghe thấy Lạc Tâm nói như vậy, Lâm Thanh Diện lập tức bình tĩnh lại, chú ý tới xung quanh mọi người đang quan sát bọn họ. Lạc Tâm nói không sai, nếu như trước mặt nhiều người như vậy mà giết chết cô ta thì chuyện sẽ hết sức phiền phức. Lạc Tâm chú ý tới thay đổi của Lâm Thanh Diện, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta không còn sợ hãi nữa, cô ta biết Lâm Thanh Diện không dám ở nơi này giết mình nên cảm thấy không có gì phải sợ. "Không phải cậu muốn giết tôi sao, sao vẫn chưa ra tay thế, chẳng lẽ cậu là kẻ hèn nhát, chỉ dám nói, không dám làm?" "Lần trước bản thân bà đã uống thuốc độc, sao vẫn sống đến giờ?" Lâm Thanh Diện không để ý sự khiêu khích của Lạc Tâm, mở miệng hỏi. Lạc Tâm nghĩ thầm dù sao Lâm Thanh Diện đã biết cô ta còn sống, nên có nói cho anh biết chuyện lúc trước cũng không sao, cô ta cười nói: "Thuốc độc đó, sau khi uống vào sẽ không khiến người ta chết ngay mà chỉ khiến người ta biểu hiện giống chết, chỉ cần trong thời gian quy định uống thuốc giải thì có thể khôi phục lại, thế nào, có phải cậu không ngờ được tôi lại để lại cho mình một con đường không?" "Mà chính vì sai lầm của cậu nên mới dẫn đến những chuyện phía sau, cho nên nói, vợ cậu xảy ra chuyện, toàn bộ đều là trách nhiệm của cậu, chẳng lẽ cậu không nên sám hối hả?" Lâm Thanh Diện lại nắm lấy cổ tay Lạc Tâm xiết chặt. Lạc Tâm cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Tôi thích nhìn ánh mắt thống hận nhưng lại không có cách nào giết tôi của cậu, chỉ có cậu đau khổ, tôi mới có thể vui vẻ, nếu không tôi cũng sẽ không trăm phương ngàn kế hại vợ cậu như thế." Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, sau đó buồn bã nói: "Hiện tại đúng là tôi không thể trước mặt nhiều người như vậy giết chết bà." "Vậy cậu còn không mau thả tôi ra." Lạc Tâm khí thế hung hăng nói. Khóe miệng Lâm Thanh Diện nở nụ cười khát máu. "Nhưng ở đây chắc là không có ai có thể ngăn tôi đánh bà nhỉ?" Nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, sắc mặt Lạc Tâm lập tức trở nên trắng bệch, không ngừng giãy giụa.