Lâm Thanh Diện nheo mắt, sát khí từ người anh bốc lên ngùn ngụt. Anh không ngờ Hứa Trai Hiệp lại hung hăng càn quấy như vậy, không những hại công ty nhà họ Hứa phá sản, Hứa Bích Hoài mất tích, bây giờ còn dám bắt cả Tôn Tuệ Phương, Lâm Thanh Diện thấy từng việc mà hắn làm đều là đang tìm đến chỗ chết. “Liên hệ Hướng Vấn Thiên, bảo ông ta lát nữa cùng chúng ta đến công ty Vạn Hào, để tôi xem xem, Hứa Trai Hiệp bây giờ lợi hại đến mức nào mà lại dám càn quấy như thế.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói. Trần Tài Anh lập tức gật đầu, rút điện thoại gọi cho Hướng Vấn Thiên. Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn xuống Tống Huyền Khanh hiện đã thoi thóp nằm trên mặt đấy, anh lạnh lùng nói với bà ta: “Hôm nay tôi tạm thời chưa giết bà, nhưng không có nghĩa là cái mạng của bà còn nằm trong tay bà đâu, nếu bà còn không chịu nhận lỗi, đợi đến lúc tôi tìm được Bích Hoài, tôi sẽ bắt bà phải trả giá đắt.” Nói xong, Lâm Thanh Diện liền quay người đi ra ngoài, không để ý đến Tống Huyền Khanh nữa. Tống Huyền Khanh nghe thấy câu nói của Lâm Thanh Diện xong thì toàn thân run lẩy bẩy, bà không hoài nghi lời nói của Lâm Thanh Diện một chút nào, nỗi sợ bản năng khiến bà không ngừng run rẩy, không còn dám mở miệng phản bác Lâm Thanh Diện thêm một câu nào nữa. Đợi đến khi ba người Lâm Thanh Diện đã đi hết, Tống Huyền Khanh mới uể oải thả cơ thể xụi lơ nằm trên mặt đất, thở một hơi dài thườn thượt. Công ty Vạn Hào. Trong phòng nghỉ ngơi, Hứa Trai Hiệp và mấy tên vệ sĩ cười lạnh nhìn chằm chằm vào Tôn Tuệ Phương đang ngã gục trong góc tường. Tôn Tuệ Phương lúc này có chút hoảng loạn, trên khuôn mặt có vết bầm tím, sau khi Hứa Trai Hiệp đưa bà về đây thì không khách khí với bà một chút nào, cũng không hề tôn trọng bà như một người phụ nữ ngang tuổi mẹ hắn ta. “Tôi khuyên bà hãy mau nói hướng đi của Lâm Thanh Diện cho tôi, bà cũng chỉ là bảo mẫu trong nhà hắn mà thôi, không cần thiết phải nghĩ cho hắn như thế, chắc hẳn bà cũng đã biết thủ đoạn của tôi rồi, không lâu nữa, tên phế vật Lâm Thanh Diện sẽ chết trong tay tôi, bà giúp hắn như thế cũng chỉ phí công vô ích thôi.” Hứa Trai Hiệp nhìn thẳng vào Tôn Tuệ Phương mà nói. Tôn Tuệ Phương trừng mắt với Hứa Trai Hiệp, trong ánh mắt bà chỉ toàn là sự phẫn nộ và uất hận, bà lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết Lâm Thanh Diện đi đâu, mà cho dù có biết thì tôi cũng tuyệt đối không nói ra, Lâm Thanh Diện giỏi giang hơn cậu nhiều, chuyện của cậu tôi cũng đã nghe qua rồi, so với Lâm Thanh Diện thì cậu mới giống thứ phế vật!” Sắc mặt Hứa Trai Hiệp lập tức tối sầm lại, bây giờ thứ mà hắn không muốn nghe nhất chính là có người nói hắn không bằng Lâm Thanh Diện, điều này đã trở thành điều cấm kỵ trong lòng hắn, nhất là sau khi hắn tiếp quản công ty Vạn Hào. Lạc Tâm đã từng nói với hắn, bảo hắn đừng để ý đến nhà họ Lâm ở Kinh Đô, có thể từ bỏ ý định đối đầu với Lâm Thanh Diện, nhưng bây giờ hắn đã có công ty Vạn Hào, nên ở Hồng Thành, Hứa Trai Hiệp không có gì phải sợ Lâm Thanh Diện. Hiện giờ Tôn Tuệ Phương lại nói hắn so với Lâm Thanh Diện mới giống phế vật, trong lòng đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn đi đến trước mặt Tôn Tuệ Phương, giáng cho bà một cái bạt tai. Tôn Tuệ Phương ôm mặt, tức giận nói: “Cho dù cậu có đánh tôi thì trong mắt tôi cậu vẫn không thể so được với Lâm Thanh Diện, cậu ngoài việc động thủ đánh người để uy hiếp người khác, thì còn điểm nào có thể so sánh với Lâm Thanh Diện chứ!” Hứa Trai Hiệp nắm chặt nắm đấm, gào lên chửi mắng: “Mẹ nó nữa, cái đồ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ông đây cái gì cũng hơn Lâm Thanh Diện, chẳng qua hắn chỉ may mắn hơn một chút thôi, nếu không thì hắn sớm đã không sống nổi ở Hồng Thành này rồi!” Nói xong, Hứa Trai Hiệp định động chân động tay với Tôn Tuệ Phương, đúng lúc đó, có người đẩy cửa bước vào nói: “Đại ca, tên Lâm Thanh Diện mà anh muốn tìm đang dẫn người đến công ty chúng tôi, nhìn có vẻ muốn gây sự.” Hứa Trai Hiệp nghe người kia nói thế thì sững sờ, lập tức bỏ ý định động thủ với Tôn Tuệ Phương, sau đó trên mặt xuất hiện một nụ cười nhạt. “Không ngờ thằng ngu này lại chủ động dâng xác đến đây, haha, hắn đã muốn tìm đường chết thì tôi cũng không thể khách khí được.” Hứa Trai Hiệp quay đầu nhìn về hướng Tôn Tuệ Phương nói: “Rồi bà sẽ biết rốt cuộc ai mới là phế vật ngay thôi, bà cứ đợi mà xem Lâm Thanh Diện quỳ xuống trước mặt tôi xin tha đi!” Nói xong, hắn quay người hướng ra ngoài, nói với mấy tên vệ sĩ: “Dẫn bà ta theo, để bà ta xem bộ dạng thảm hại của Lâm Thanh Diện khi ở trước mặt tôi, xem bà ta còn dám nói mấy lời như thế nữa không.” Tại sảnh lớn của công ty Vạn Hào, Lâm Thanh Diện cùng Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái bước vào. Tất cả mọi người ở sảnh lớn đều nhìn về phía họ, trong đó có không ít người trước kia đã từng làm trong công ty nhà họ Hứa. Trong thời gian này Hứa Trai Hiệp luôn liên tục đi tìm Lâm Thanh Diện để dạy dỗ anh một trận, mọi người trong công ty đều biết chuyện này, mới đầu công ty này được thành lập để đối đầu với Lâm Thanh Diện, sau một thời gian dài dưới sự cảm hóa của văn hóa công ty, tất cả mọi người trong công ty đều có lòng căm thù trong nhỏ đối với Lâm Thanh Diện. Trước kia những người từ công ty nhà họ Hứa sang công ty Vạn Hào làm việc lúc đầu còn có ý chống đối, nhưng sau khi hiểu rõ được thực lực của công ty Vạn Hào, bọn họ cũng đã chấp nhận những điều kiện mà công ty đưa ra, bọn họ thấy công ty nhà họ Hứa không thể nào so sanh với công ty Vạn Hào, cho dù là Lâm Thanh Diện sợ là cũng không thể là đối thủ của công ty này. “Kia không phải là Lâm Thanh Diện sao, không phải thời gian này Chủ tịch luôn tìm kiếm hắn ta à, không ngờ bây giờ hắn lại tự tìm đến đây.” “Nghe nói Chủ tịch muốn dạy dỗ hắn một trận đấy, bây giờ tên Lâm Thanh Diện này lại chủ động tìm đến, không phải là tự tìm rắc rối cho mình sao?” “Nghe nói Chủ tịch của chúng ta không hề sợ thế lực nhà họ Lâm đứng sau Lâm Thanh Diện, lại nghe nói phía sau công ty Vạn Hào có thế lực lớn mạnh chống lưng hỗ trợ, cho dù là nhà họ Lâm cũng không thể so sánh với thế lực ấy, lần này Lâm Thanh Diện có lợi hại đến mấy cũng không đấu lại được Chủ tịch của chúng ta đâu.” “Vậy sao? Thế xem ra chúng ta đến công ty Vạn Hào là quyết định đúng đắn rồi, đãi ngộ ở đây tốt hơn công ty nhà họ Hứa nhiều, tôi vui là công ty nhà họ Hứa đã phá sản rồi đấy.” ... Ba người Lâm Thanh Diện bước đến giữa sảnh lớn thì dừng lại, Lâm Thanh Diện quét mắt một lượt, nói to: “Gọi Hứa Trai Hiệp ra đây gặp tôi!” Giọng nói của Lâm Thanh Diện vô cùng uy lực, có độ xuyên thấu cực mạnh, trong chớp mắt đã dội đến bên tai của tất cả mọi người.” “Haha, không ngờ anh lại đến công ty tôi, lại còn dám hung hăng như thế nữa, anh đúng là không coi trọng Hứa Trai Hiệp tôi gì cả, thật đáng tiếc, Hứa Trai Hiệp tôi không còn như ngày xưa nữa rồi, cho dù anh có là Lâm Thanh Diện, tôi cũng sẽ không sợ đâu!” Giọng nói của Hứa Trai Hiệp cũng vang lên, có thể nghe ra được là hắn đang cố ý tăng âm lượng lên, nhưng vẫn thua kém giọng của Lâm Thanh Diện quá nhiều. Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Trai Hiệp, trầm giọng nói: “Giao Tôn Tuệ Phương ra đây.” “Thì ra là đến cứu bảo mẫu nhà anh sao, Lâm Thanh Diện, không ngờ anh lại vì một bà bảo mẫu mà lôi quân đến làm loạn thế này, lẽ nào, anh và bà ta có quan hệ gì khác sao? Bây giờ không tìm thấy bà ta, anh lại thấy nóng ruột như lửa đốt à?” Hứa Trai Hiệp nở nụ cười trên khuôn mặt đầy dung tục. Mọi người trong sảnh lớn cũng ngay lập tức cười theo. Lâm Thanh Diện nheo mắt, trong ánh mắt anh mang theo sát khí rõ ràng, anh lạnh lùng nói: “Cậu đang muốn chết đấy!” “Tôi muốn chết sao? Chỉ sợ là anh bây giờ không có tư cách để nói với tôi những câu như thế nữa rồi. Mang bà bảo mẫu đó ra đây, xem Lâm Thanh Diện sốt ruột thế này, chúng ta không thể ngăn cản đôi uyên ương này gặp nhau được.” Hứa Trai Hiệp cười nhạt. Rất nhanh sau đó, Tôn Tuệ Phương được mấy tên vệ sĩ đưa ra ngoài. Lâm Thanh Diện nhìn thấy Tôn Tuệ Phương mặt mày thâm tím, nắm đấm liền siết chặt lại, không nói lời nào trực tiếp xông lên. Mọi người thấy thế đều bắt đầu châm biếm. “Lâm Thanh Diện này đúng là to gan nhỉ, không nói gì mà đã muốn động thủ rồi, tưởng vệ sĩ của Chủ tịch chúng tôi là đồ trang trí hả?” Nhưng sự châm biếm trên khuôn mặt bọn họ còn chưa kịp hình thành đã chuyển thành kinh ngạc trong chớp mắt. Chỉ thấy sau khi Lâm Thanh Diện xông lên trước mặt đám vệ sĩ, một tay một chân, lập tức đánh bay hai tên, sau đó xoay người nhanh như chớp, dùng hai đấm giải quyết được hai tên nữa. Bốn tên vệ sĩ mỏng manh yếu đuối như người giấy, chớp mắt đã thấy ngã dưới đất nằm co giật.