Vịnh Đằng Long, giữa các biệt thự trung tâm. Sau khi Lâm Thanh Diện rời sân bay, anh vội vã trở về, mặc dù Hứa Bích Hoài đã được Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên cứu nhưng không thấy Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện vẫn có chút lo lắng. Sau khi trở lại đây, anh nhìn thấy những người mà Trần Tài Anh đã bố trí canh giữ, anh đi qua bảo những người đó rời đi, bây giờ anh trở về rồi, không cần người khác phải bảo vệ Hứa Bích Hoài nữa. Đẩy cửa biệt thự ra, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài ngẩn người ngồi ở trên ghế sô pha, tiếng mở cửa khiến Hứa Bích Hoài tỉnh táo lại, quay đầu nhìn sang, phát hiện Lâm Thanh Diện đã trở về, cô lập tức đứng dậy lao về phía Lâm Thanh Diện. Hứa Bích Hoài ôm lấy Lâm Thanh Diện, anh đứng yên, vươn tay qua eo Hứa Bích Hoài. “Cuối cùng thì anh cũng về rồi, em lo lắng lắm, em cứ tưởng sẽ không gặp được anh nữa.” Hứa Bích Hoài ấm ức nói. Lâm Thanh Diện đặt một tay lên đầu Hứa Bích Hoài, xoa nhẹ, nói: “Lần này đều là lỗi tại anh, hại em chịu khổ rồi, mấy tên đó không làm gì em chứ?” Hứa Bích Hoài lắc đầu, nói: “Trước khi họ kịp làm gì em thì Trần Tài Anh đã đến, bây giờ những người đó đã bị Trần Tài Anh bắt.” Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng Hứa Bích Hoài đi đến ghế sô pha, sau khi ngồi xuống, Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, hỏi: “Tại sao Địa Ốc Vân Hải lại nhắm đến em thế? Đáng lý ra họ sẽ không có cơ hội hạ thủ mới đúng, em có thể cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không?” Hứa Bích Hoài đầy áy náy, tiếp đến cô nói về việc hợp tác với Địa Ốc Vân Hải, sau đó, cô nói với Lâm Thanh Diện về chuyện bị Kim Tôn uy hiếp, cũng nói với anh về quá trình cô bị bắt ngày hôm ấy. Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong, anh đã hiểu tại sao Địa Ốc Vân Hải lại nhắm vào Hứa Bích Hoài, hóa ra sự hợp tác mà lần này cô nói đến là Địa Ốc Vân Hải. “Lâm Thanh Diện, việc này đều tại em, nếu em nói với anh sớm hơn, mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này, em không biết anh tham gia ván cờ vây mà đối thủ lại là người của Địa Ốc Vân Hải.” Hứa Bích Hoài hổ thẹn nói. Lâm Thanh Diện cười, nói: “Chuyện này anh không trách em, dù sao em cũng chỉ nói chuyện kinh doanh bình thường thôi, kẻ rắp tâm khác là người của Địa Ốc Vân Hải.” Hứa Bích Hoài thở dài, nói: “Địa Ốc Vân Hải đã bắt đầu nhắm đến công ty chúng ta, không có công ty nào muốn hợp tác với chúng ta, chỉ e là không bao lâu nữa công ty sẽ phá sản.” “Đừng lo chuyện này, Địa Ốc Vân Hải đối xử với em như vậy, anh đương nhiên sẽ không buông tha cho bọn họ, cuối cùng cũng chỉ có Địa Ốc Vân Hải là phá sản mà thôi.” Lâm Thanh Diện nói. Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện một cách ngờ vực, cô nghĩ, Lâm Thanh Diện đã không còn là thành viên của nhà họ Lâm nữa, dù có sự giúp đỡ của Trần Tài Anh thì cũng không thể chống lại Địa Ốc Vân Hải, một ông trùm kinh doanh. “Lâm Thanh Diện, Địa Ốc Vân Hải là ông trùm thương mại ở Hồng Thành, chúng ta không thể đấu lại họ, anh cũng đã bị đuổi…” Nói đến đây, Hứa Bích Hoài khựng lại. “Đừng lo, anh có rất nhiều bạn bè, chỉ một Địa Ốc Vân Hải thôi mà, em không cần quá coi trọng.” Lâm Thanh Diện cười nói. Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, Hứa Bích Hoài cũng không biết nói gì cho phải, trong ấn tượng của cô, Lâm Thanh Diện quả thật có rất nhiều bạn, họ đều rất lợi hại. Chỉ là lần này Địa Ốc Vân Hải cũng không đơn giản, Hứa Bích Hoài vẫn thấy hơi thấp thỏm, không biết bạn của Lâm Thanh Diện có thể đối phó nổi hay không. Lúc này Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa vừa đi xuống cầu thang, khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện quay về, sắc mặt đột nhiên rất khó coi. “Lâm Thanh Diện, cái đồ sao chổi nhà cậu, cậu còn mặt mũi trở về sao, mau cút cho tôi, ngôi nhà này không cho cậu ở lại nữa!” Tống Huyền Khanh trực tiếp hét lên. Hứa Bích Hoài quay lại nhìn Tống Huyền Khanh, không hài lòng: “Mẹ ơi, sao mẹ lại làm khó anh ấy nữa vậy? Lâm Thanh Diện vừa về mẹ đã muốn đuổi anh ấy đi, lần trước anh ấy đã đưa cho mẹ hơn 9 tỷ tiền mặt, mẹ còn muốn gì nữa?” “Đứa con gái ngốc, nhìn đi, nhà ta thật sự không giữ được cậu ta nữa, hiện tại cậu ta đã chọc nhân vật lớn rồi, để cậu ta ở lại, gia đình chúng ta sẽ bị liên lụy.” Tống Huyền Khanh nói. Nói xong, Tống Huyền Khanh đưa cho Hứa Bích Hoài chiếc điện thoại di động, đó là video quay cảnh Lâm Thanh Diện thu thập đám người Thái Long ở sân bay. Có người ở cuối video nói nhóm Thái Long thuộc Địa Ốc Vân Hải, Lâm Thanh Diện đã đánh người của Địa Ốc Vân Hải, Địa Ốc Vân Hải chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh. Tống Huyền Khanh là coi video này, nên sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, bà mới có phản ứng lớn như vậy. Địa Ốc Vân Hải có tiếng tăm rất lớn ở Hồng Thành, đương nhiên Tống Huyền Khanh cũng từng nghe đến, Lâm Thanh Diện đánh người của người ta, người ta nhất định sẽ trả thù, đương nhiên bà không muốn bị liên lụy. Nếu Lâm Thanh Diện là người thừa kế của nhà họ Lâm thì bà cũng không sợ, nhưng lần trước Tống Huyền Khanh đã biết chuyện của Triệu Xuân Diệu, Lâm Thanh Diện là con rơi của nhà họ Lâm, một đứa con rơi dù có chút tiền cũng không thể cạnh tranh được với Địa Ốc Vân Hải. Hứa Bích Hoài nhìn nội dung trong video, vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại gặp phải phiền toái như vậy ở sân bay, nhưng nhìn cảnh quay trong video, Lâm Thanh Diện chắc không có bị thương. “Mẹ ơi, video này thì có làm sao chứ, những người này gây rối với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện giải quyết hết rắc rối thì có gì không đúng sao?” Hứa Bích Hoài nhìn Tống Huyền Khanh. Tống Huyền Khanh nhìn Hứa Bích Hoài, nói: “Con tự mình coi những người kia nói gì đi, những người Lâm Thanh Diện đánh là người của Địa Ốc Vân Hải, Địa Ốc Vân Hải là nơi mà chúng ta có thể chọc đến sao? Người ta nhất định sẽ tới trả thù, chẳng lẽ con còn muốn chúng ta bị liên lụy vì cậu ta.” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Tống Huyền Khanh, nói: “Mẹ đừng lo lắng về chuyện này, dù họ có trả thù thì con cũng có thể giải quyết được, sẽ không liên lụy mẹ đâu.” “Cậu lấy cái gì ứng phó, lấy thân phận là con rơi của nhà họ Lâm sao? Cậu có thể đánh nhau, trong tay còn có hai đồng bạc hôi, nhưng chuyện này thì đáng là gì, Địa Ốc Vân Hải hoàn toàn không để cậu vào mắt, cậu ở trong cái nhà này sẽ chỉ gây ra vô số rắc rối cho chúng tôi mà thôi!” Tống Huyền Khanh lạnh lùng nói. Hứa Quốc Hoa ở một bên cũng thở dài, nói: “Lúc đầu tôi tưởng cậu là người thừa kế nhà họ Lâm, còn tưởng rằng tôi có thể theo cậu hưởng phúc, ai biết cậu chỉ là một đứa con rơi, lại còn luôn gặp phiền phức không ngừng, sau này chúng tôi không muốn theo cậu lo lắng hãi hùng nữa.” Nghe những gì Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa nói, Lâm Thanh Diện thở dài bất lực, cả hai đều nói không sai, anh đã mang lại rất nhiều rắc rối cho gia đình. “Mẹ, cha ơi, hai người bớt nói vài câu được không, nếu không có Lâm Thanh Diện, e rằng bây giờ cha mẹ còn gặp nhiều phiền phức hơn.” Hứa Bích Hoài vặn lại. “Hừ, nếu không có cậu ta chúng ta sẽ gặp rắc rối gì chứ? Con gái mẹ là chủ tịch công ty, chúng ta sống trong biệt thự đẹp nhất ở Hồng Thành, có biết bao nhiêu là tiền mặt trong tay, cuộc sống thoải mái bao nhiêu thì giờ mẹ lại phải lo lắng bấy nhiêu, đều là do Lâm Thanh Diện làm hại cả.” Tống Huyền Khanh nói, như thể bà đã làm nên những gì bà nói, có ai cho bà đâu chứ. Hứa Bích Hoài không nói nên lời, cô biết Tống Huyền Khanh chỉ đang ngụy biện, bà sợ Địa Ốc Vân Hải tìm tới, nóng lòng muốn tống khứ Lâm Thanh Diện đi. Tuy nhiên, họ không biết cho dù không có chuyện của Lâm Thanh Diện, cô vẫn sẽ phải đối mặt với sự đe dọa của Địa Ốc Vân Hải, cô đúng là chủ tịch của công ty, nhưng công ty hiện đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn, mà Tống Huyền Khanh thì hoàn toàn không quan tâm đến điều này. Còn Hứa Bích Hoài thì cảm thấy bọn họ đều là trưởng bối, khó có thể nói cho cả hai biết, lúc này nhìn thấy cả hai chỉ nghĩ đến bản thân, trong lòng cô cảm thấy uất ức. “Lâm Thanh Diện, chúng ta cùng về phòng thôi.” Hứa Bích Hoài ảm đạm nói. Lâm Thanh Diện gật đầu, biết rằng tranh luận với một người như Tống Huyền Khanh sẽ chỉ lãng phí thời gian. Sáng hôm sau, Hứa Bích Hoài vẫn đến công ty giải quyết công việc, tuy rằng rất nhiều công ty đã ngừng hợp tác với bọn họ nhưng công ty vẫn cần được duy trì. Lâm Thanh Diện đã trấn an cô, cô tin rằng Lâm Thanh Diện sẽ có thể giúp công ty vượt qua khó khăn này. Mà không lâu sau khi Hứa Bích Hoài đi Lâm Thanh Diện cũng đi ra khỏi nhà, anh không muốn đối mặt với những lời cằn nhằn không dứt của Tống Huyền Khanh. Lần này, anh không đến Mãn Thiên Tinh, mà đến thẳng chi nhánh của tập đoàn Thiên Dương ở Hồng Thành. Trong văn phòng của Hướng Vấn Thiên, Lâm Thanh Diện ngồi vào vị trí của Hướng Vấn Thiên, trong khi Hướng Vấn Thiên chuyển ghế từ nơi khác đến, ngồi xuống. “Địa Ốc Vân Hải này dám kiêu ngạo như vậy, còn dám bắt vợ tôi uy hiếp tôi, bọn họ thật sự là ngại mạng mình quá lớn rồi.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói. “Phong cách làm việc này của Địa Ốc Vân Hải vốn không tính đến hậu quả, nhiều bất động sản do họ đứng tên đều có dấu hiệu công trình bã đậu, ông chủ của họ có thể làm ra chuyện như vậy cũng không lạ gì.” Hướng Vấn Thiên nói. “Địa Ốc Vân Hải nhắm vào công ty nhà họ Hứa, không ai dám hợp tác với công ty nhà họ Hứa, tôi muốn loại trừ Địa Ốc Vân Hải, có thể làm được không?” Lâm Thanh Diện nhìn về phía Hướng Vấn Thiên. Hướng Vấn Thiên nở nụ cười đắc ý trên khuôn mặt, nói: “Tôi đã lường trước được anh sẽ động thủ với Địa Ốc Vân Hải, cho nên tôi đã thu xếp xong xuôi cả rồi, tôi đã bảo người đi nói chuyện tài chính với Địa Ốc Vân Hải, hình như bọn họ cũng gặp phải một số vấn đề về tài chính nên rất ưa thích khoản tài trợ này, chỉ cần tài trợ thành công thì chuỗi vốn của Địa Ốc Vân Hải sẽ nằm trong tay chúng ta, muốn khiến bọn họ phá sản cũng chỉ là chuyện một câu nói.” Lâm Thanh Diện bật cười, lý do khiến anh thích Hướng Vấn Thiên chính là vì Hướng Vấn Thiên hiểu anh đang nghĩ gì trong lòng, khi Lâm Thanh Diện còn đang lập kế hoạch này, Hướng Vấn Thiên đã làm xong cho anh cả rồi, có thủ hạ như vậy, Lâm Thanh Diện đương nhiên cảm thấy an tâm. Bây giờ Lâm Thanh Diện chỉ cần chờ tài trợ thành công rồi đến Địa Ốc Vân Hải xem Kim Văn Ngạo sẽ phản ứng như thế nào.