“Rút hết số tiền trong thẻ này ra cho tôi.” Đỗ Tiểu Lý đưa tấm thẻ ngân hàng của Tôn Tuệ Phương tới. Lúc nãy chuyên viên quầy nhìn thấy Đỗ Tiểu Lý chen ngang, nếu như là bình thường, cô ta cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao thì xử lý trước cho ai đối với cô ta mà nói cũng không có gì khác nhau. Tuy nhiên con số vừa được gọi lúc nãy đã đánh dấu rõ ràng có mức độ ưu tiên cao cấp, bình thường chỉ có những khách hàng cao cấp của ngân hàng mới có thể lấy số này, cho nên mới được ghi rõ ràng như vậy. Khách hàng như vậy đối với ngân hàng mà nói là cực kỳ quan trọng, nếu như bởi vì sự thờ ơ của cô ta mà để cho ngân hàng này tổn thất một người khách, vậy thì e rằng cô ta cũng không giữ được công việc của mình. Cho nên cô ta nhìn Đỗ Tiểu Lý một chút, lên tiếng nói: “Anh ra phía sau xếp hàng đi, bây giờ đã đến lượt của anh này rồi, ngân hàng chúng tôi không cho phép chen ngang đâu.” Đỗ Tiểu Lý nhìn chuyên viên kia một chút, lên tiếng nói: “Trong thẻ của tôi có mấy trăm triệu, anh ta không có tiền bằng tôi đâu, cô cứ rút trước cho tôi đi.” Chuyên viên quầy nhíu mày lên tiếng nói: “Cho dù quý khách này chỉ lấy mười nghìn thì tôi cũng phải lấy trước giúp cho anh ấy, nếu như anh không ra phía sau xếp hàng thì tôi sẽ gọi bảo vệ.” Đỗ Tiểu Lý nghe thấy chuyên viên nói như vậy, đành phải hùng hùng hổ hổ đứng dậy, còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mắng mỏ: “Người dân trong thành phố này nghèo mà còn nói chuyện quy tắc, còn nhất định phải xếp hàng, đúng là không biết phân rõ nặng nhẹ. Quần áo ở trên người của anh ta còn không tốt bằng của tôi, có thể lấy được mấy đồng tiền, chẳng lẽ là cô sợ tôi rút hết tiền ra à.” “Thôi được rồi con trai à, cậu ta trước thì cứ để cậu ta trước đi, đúng lúc chúng ta cũng nhìn xem xem cậu ta có thể rút được bao nhiêu tiền, tiện thể cười vào mặt cậu ta luôn.” Lưu Thúy Hoa mở miệng nói. Lâm Thanh Diện cười cười ngồi ở phía trước quầy, chuyên viên đó lập tức lộ ra một nụ cười vô cùng cung kính với Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói: “Xin chào quý khách, rất vui vì được phục vụ cho quý khách.” Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn Đỗ Tiểu Lý một chút, lời nói lúc nãy của hắn ta đã nhắc nhở Lâm Thanh Diện. Một nhà ba người này ghê tởm như thế, nếu như bây giờ mình rút hết tất cả tiền mà của ngân hàng này đi, đoán chừng là có thể làm cho bọn họ khó chịu thêm mấy ngày nữa nhỉ. “Hiện tại ngân hàng của các cô có số tiền mặt tổng cộng là bao nhiêu?” Lâm Thanh Diện hỏi. “Chắc có lẽ là mười tỷ năm trăm triệu.” Chuyên viên trả lời. Đỗ Tiểu Lý nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi như thế này, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, mở miệng nói: “Sẽ không phải là anh muốn rút hết số tiền mặt này đó chứ? Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng thấy ai nói phét như vậy đâu.” Hai người Lưu Thúy Hoa và Đỗ Tông Sơn đều trào phúng nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, hiển nhiên cảm thấy Lâm Thanh Diện hỏi người ta còn lại bao nhiêu tiền thì hơi ngu ngốc, dù sao ai cũng không có khả năng lập tức rút hơn chín tỷ. Ngân hàng sẽ nghĩ đến việc phân phối đồng đều và sẽ không cho phép một người rút quá nhiều tiền mặt như vậy. Lấy một số tiền mặt lớn như thế này thì cũng phải hẹn trước với ngân hàng, trực tiếp đến ngân hàng lấy thì không thể nào lấy được nhiều như vậy. “Không sai, đúng là tôi muốn lấy nhiều tiền như vậy.” Lâm Thanh Diện cười nhìn Đỗ Tiểu Lý một chút, quay đầu nói với chuyên viên: “Lấy hết mười tỷ năm trăm triệu này ra cho tôi đi.” Lưu Thúy Hoa cười haha mở miệng nói: “Đầu óc của cậu quả là không dùng được rồi nha, ngay cả tôi cũng biết ngân hàng rút tiền thì phải có giới hạn, một ngày cũng chỉ có thể rút được năm sáu trăm triệu. Trước tiên không nói đến việc cậu có nhiều tiền như vậy hay không, cho dù là cậu có, ngân hàng người ta cũng không thể nào rút cho cậu được.” “Đừng có nói bậy, loại người nghèo kiết xác như cậu ta, một triệu không trăm năm mươi nghìn đồng còn có thể, cái gì mà mười tỷ năm trăm triệu, bà coi cậu ta như là tỷ phú à.” Đỗ Tông Sơn khinh bỉ nói. “Nhìn xem đi, ngân hàng này cũng cảm thấy chắc chắn là đầu óc cậu ta có bệnh, nếu như muốn rút mười tỷ năm trăm triệu, vậy sao anh không mua luôn cái ngân hàng này lại đi.” Đỗ Tiểu Lý cười lạnh nói. Chuyên viên nhìn Lâm Thanh Diện một chút, trên mặt cũng hơi do dự, dù sao thì trong ngân hàng quả thật có quy định này, không thể nào lấy hết số tiền mặt trong ngân hàng cho một người được. “Thưa quý khách, nếu như quý khách muốn lấy một lần nhiều tiền như vậy, cần phải..." Lâm Thanh Diện trực tiếp đưa tấm thẻ đó tới. Sau khi người của ngân hàng nhìn thấy tấm thẻ đó của Lâm Thanh Diện liền thay đổi sắc mặt, sau đó nhanh chóng nhận lấy, mở miệng nói: “Quý khách, để tôi làm giúp cho quý khách, quý khách chờ một lát nha.” Ngân hàng này chính là ngân hàng mà trước đó Lâm Thanh Diện vẫn luôn đến đây, quản lý của ngân hàng vì muốn để cho Lâm Thanh Diện có thể tùy thời nhận được đãi ngộ ưu tiên nhất, cho nên đã nói với tất cả mọi người về hình dáng của tấm thẻ đen này, nói với bọn họ một khi nhìn thấy tấm thẻ đen này thì nhất định phải phục vụ người có tấm thẻ này với tiêu chuẩn tối cao nhất. Đối với người khác mà nói, mỗi ngày lấy tiền mặt thì có giới hạn, nhưng mà đối với tấm thẻ đen này của Lâm Thanh Diện mà nói, quy định này chỉ là thùng rỗng kêu to. Người một nhà của Đỗ Tiểu Lý nhìn thấy thậm chí là chuyên viên không thèm nhìn trong tấm thẻ này của Lâm Thanh Diện có bao nhiêu tiền liền trực tiếp đồng ý rút cho Lâm Thanh Diện, trên mặt cũng tràn đầy bất ngờ. “Cô cũng không kiểm tra tấm thẻ này của anh ta, trong tấm thẻ này của anh ta có nhiều tiền như vậy hay không cũng chưa chắc đâu nha, sao cô lại đồng ý lấy cho anh ta chứ.” Đỗ Tiểu Lý hỏi một câu. “Dựa vào thân phận của quý khách này, căn bản không cần phải nhìn, cho dù quý khách này không cầm thẻ ngân hàng đến đây, trực tiếp muốn lấy mười tỷ năm trăm triệu của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ đưa cho quý khách ấy.” Chuyên viên nói. Lâm Thanh Diện đã dùng tấm thẻ đen này để gửi ba nghìn tỷ vào trong ngân hàng này, ngay cả khi anh không cần mang thẻ đến đây, chỉ cần trực tiếp xuất trình danh tính thì ngân hàng cũng sẽ đưa tiền cho Lâm Thanh Diện. Người một nhà Đỗ Tiểu Lý thấy như thế, đều hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, có mặt mũi lớn ở ngân hàng như thế, cho dù đồ ngu cũng biết được anh chắc chắn không phải là người bình thường. Trên mặt của Lưu Thúy Hoa tràn đầy oán khí nhìn Tôn Tuệ Phương một chút, trong lòng sinh ra cảm giác ghen ghét nồng đậm. “Tôi nói chứ con đàn bà này sao có thể bỏ được cái thẻ ngân hàng này cho chúng ta, hóa ra là đã đeo bám được người có tiền như thế, tức chết tôi rồi. Không được, chúng ta không thể bị mấy chục triệu này đuổi đi được, cô ta còn phải tiếp tục cho chúng ta tiền.” Lưu Thúy Hoa nói. “Mẹ, đầu tiên chờ một chút, nhìn xem cái tên này có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy hay không đã.” Đỗ Tiểu Lý nói. Chuyên viên của ngân hàng bắt đầu chuẩn bị tiền mặt giúp Lâm Thanh Diện, vì để đảm bảo thời gian, thuận tiện gọi những người không có việc gì làm ở mấy cửa khác đến để làm cùng. Chuyên viên chuẩn bị cho Lâm Thanh Diện ba cái ba lô cực kỳ lớn, giống như là ba lô leo núi, không gian ở bên trong rất to. Mười tỷ ba trăm triệu tiền mặt chất đầy ba cái ba lô lớn, làm cho người một nhà của Đỗ Tiểu Lý đều nhìn đến trợn mắt. Những người khách đến ngân hàng để xử lý nghiệp vụ cũng đều bị ba cái ba lô tiền lớn này làm cho chấn động, đều ném ánh mắt hâm mộ về phía Lâm Thanh Diện. Lâm Thanh Diện cũng không lo lắng những người này biết trong ba lô chứa nhiều tiền như vậy, dù sao dựa vào thực lực của anh, nếu như ai dám cướp tiền của anh, vậy thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có một cái. “Quý khách, ở bên đây vẫn còn thừa lại nămtrăm triệu tiền mặt, thật sự không thể nhét vào được nữa, quý khách xem xem có cần tôi lấy một cái túi khác cho quý khách hay không?” Chuyên viên lên tiếng hỏi. “Không cần đâu, cô cứ làm một cái thẻ ngân hàng cho chị ấy là được rồi, chuyển hết số tiền này vào trong cái thẻ kia lại được.” Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ Tôn Tuệ Phương, sau đó đứng dậy kêu Tôn Tuệ Phương ngồi xuống để làm thẻ ngân hàng. Lúc này Tôn Tuệ Phương cũng đang trong trạng thái bất ngờ, bây giờ nghe thấy Lâm Thanh Diện lại nói là muốn làm cho chị ta một cái thẻ ngân hàng, rồi lại bỏ năm trăm triệu vào bên trong, chị ta lập tức mở to hai mắt nhìn. “Chị Tôn, chị ngồi xuống làm thẻ đi, chắc là chị có mang theo chứng minh nhân dân chứ.” Lâm Thanh Diện nói. “Lâm Thanh Diện, cậu đừng như vậy mà, số tiền này tôi không thể lấy được đâu. Số tiền còn lại cứ bỏ vào trong thẻ của cậu đi, cậu làm một cái thẻ cho tôi để làm gì.” Tôn Tuệ Phương nhanh chóng từ chối. “Con gái của chị đi học cũng cần dùng tiền mà, bây giờ tiền của chị đã bị mấy người vô sỉ này cướp đi rồi, chắc chắn là bây giờ chị rất cần tiền, coi như là tôi tài trợ số tiền này cho con gái của chị đi học đi.” Lâm Thanh Diện nói. “Không được, không được, số tiền này thật sự nhiều lắm, bây giờ tôi làm việc ở trong nhà của cậu, tiền lương mỗi tháng cũng không ít, tôi không thể nhận số tiền này của cậu được.” Tôn Tuệ Phương nói. Lâm Thanh Diện trầm ngâm một lát, lên tiếng nói: “Vậy như thế này đi, số tiền này cứ coi như là tiền lương tôi đưa sớm cho chị, chị cần dùng trước, đến lúc đó tôi cũng sẽ không phát tiền lương cho chị nữa, chị xem như thế này có được không?” Trong lòng của Tôn Tuệ Phương tràn đầy cảm kích, biết Lâm Thanh Diện đây là vì lấy lại mặt mũi cho chị ta. Thời buổi này không có được mấy người đưa tiền lương trước mà còn chưa làm gì, huống hồ gì lần này Lâm Thanh Diện lại đưa mình năm trăm triệu, cái này đối với Tôn Tuệ Phương mà nói đã là một khoản tiền khổng lồ. “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, có người cho cô nhiều tiền như vậy mà cô còn không muốn, bộ cô bị ngu hả?” Mặt mũi Lưu Thúy Hoa tràn đầy ghen tị nhìn Tôn Tuệ Phương. Bà ta muốn chờ một lúc nữa Tôn Tuệ Phương làm thẻ rồi lại giật tấm thẻ kia của chị ta, vậy thì năm trăm triệu này sẽ trở thành tiền của bà ta. Tôn Tuệ Phương không phản ứng lại Lưu Thúy Hoa, chị ta biết là Lâm Thanh Diện đã nói như vậy thì sẽ không thu hồi những lời nói này lại, cho nên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Lâm Thanh Diện, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ đại ơn đại đức của cậu, chỉ cần cậu không đuổi tôi, sau này tôi vẫn sẽ luôn làm việc cho cậu thật tốt.” Lâm Thanh Diện cười cười, kêu Tôn Tuệ Phương ngồi xuống để làm thẻ. Một nhà ba người của Lưu Thúy Hoa đều nhìn chằm chằm vào Tôn Tuệ Phương, ba người bọn họ đều đi đến, chờ lát nữa nhìn Tôn Tuệ Phương cài mật khẩu là gì. Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn ba người bọn họ một chút, giọng nói lạnh lùng: “Cách xa nơi này một chút đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với các người.” Lưu Thúy Hoa trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, cao giọng nói: “Cậu kêu chúng tôi tránh xa một chút thì chúng tôi liền tránh xa một chút à? Tôn Tuệ Phương này chính là em dâu của chúng tôi đó, dựa vào cái gì mà chúng tôi không thể đứng ở chỗ này?” “Đúng vậy đó, chúng tôi là người một nhà, anh là người ngoài, dựa vào cái gì mà quản chuyện người nhà của chúng tôi, người nên tránh xa mới là anh đó!” Đỗ Tiểu Lý tức giận nói. “Lúc chị Tôn đưa thẻ ngân hàng cho các người đã nói rõ, sau này không có bất kỳ quan hệ gì với các người nữa, các người lấy mặt mũi từ đâu mà nói là người một nhà với chị ấy?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói. “Cậu quản được hả, bây giờ cô ta có tiền, chúng tôi đương nhiên là người một nhà với cô ta, đợi đến lúc mà cô ta không có tiền nữa, chúng tôi cũng sẽ không xem cô ta là người một nhà.” Lưu Thúy Hoa chẳng biết xấu hổ mà nói. “Nói như vậy, các người còn muốn đánh chú ý lên số tiền này của chị ấy à?” Lâm Thanh Diện hỏi. “Không sai, sao vậy, chẳng lẽ là cậu không muốn cho cô ta tiền nữa? Cậu nói lời phải giữ lấy lời, lúc nãy chúng tôi cũng đã nghe được cậu muốn cho cô ta tiền, nếu như ngày hôm nay cậu không cho, chúng tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.” Lưu Thúy Hoa trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện. Lâm Thanh Diện cười cười, đưa tay lấy ra ba mươi triệu từ trong cái ba lô ở bên cạnh, hỏi Lưu Thúy Hoa: “Bà có dám lấy ba mươi triệu này không?” Lưu Thúy Hoa nhìn thấy ba mươi triệu đó, không nói hai lời liền giật lấy, mở miệng nói: “Cái này có cái gì mà không dám lấy, cậu cũng ngu ngốc quá đi thôi, vậy mà lại chủ động đưa tiền cho tôi.” “Tôi chưa nói là muốn cho bà.” Lâm Thanh Diện nở nụ cười rồi quay đầu nhìn về phía chuyên viên, ném cho cô ta một ánh mắt. Chuyên viên đó lập tức hiểu được ý của Lâm Thanh Diện, lúc này nhấn nút báo động ở bên cạnh bàn. Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ đại sảnh đều vang lên âm thanh cảnh báo, người một nhà của Lưu Thúy Hoa vẫn còn chưa hiểu đây là có chuyện gì. Tưởng rằng là có người đến đây để cướp tiền, vẫn còn đang chờ xem náo nhiệt. Trong vòng một phút sau, một nhóm cảnh vệ mặc đồng phục cầm trong tay gậy sắt đi đến, chuyên viên nhìn thấy bọn họ thì lập tức đưa tay chỉ Lưu Thúy Hoa, lên tiếng nói: “Chính là bà ta đã giật lấy tiền của quý khách này.” Những người kia lập tức xông lại, nhanh chóng đè Lưu Thúy Hoa dưới mặt đất, lấy tiền trong tay của bà ta trở về. Hai người Đỗ Tiểu Lý và Đỗ Tông Sơn nhìn thấy cảnh này thì lập tức vội vã đi lên, muốn đánh nhau với mấy người đàn ông kia. “Hai người bọn họ là đồng lõa đó.” Chuyên viên lại hô lên một tiếng. Mấy phút sau, Đỗ Tiểu Lý và Đỗ Tông Sơn đều bị đè trên mặt đất, những người kia chê bọn họ không thành thật, còn hung hăng đạp mấy đạp lên trên người của bọn họ. “Thưa cậu, tiền của cậu đây.” Một người trả lại ba mươi triệu đó cho Lâm Thanh Diện. “Các người thả chúng tôi ra, mấy người không biết xấu hổ này! Tôi không giật lấy tiền của cậu ta, là do cậu ta tự nguyện cho tôi.” Lưu Thúy Hoa không phục nói. “Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nói qua lời nói này.” Lâm Thanh Diện cười nói. “Con mẹ nó đừng có nói nhảm ở đây, dám cướp tiền ở ngân hàng, các người hay quá nhỉ. Đi theo chúng tôi một chuyến, không dạy dỗ một chút thì các người còn cho rằng cảnh vệ của ngân hàng là dùng để trang trí.” Một đám người áp chế ba người Lưu Thúy Hoa rời khỏi đại sảnh, có thể nghĩ được ba người bọn họ sẽ có kết cục gì. Tôn Tuệ Phương cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, có làm như thế nào chị ta cũng không nghĩ đến Lâm Thanh Diện lại dùng cách này để xử lý một nhà ba người Lưu Thúy Hoa. “Nhanh chóng làm thẻ đi, đừng để ý đến bọn họ, sẽ có người của chính nghĩa giúp đỡ dạy bọn họ làm người.” Lâm Thanh Diện cười nói.