Khi Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử chậm chạp trở về, một nhà Tống Huyền Khanh đã đi đến nhà cổ của nhà họ Tống thăm hỏi Tống Nguyên Vấn, ba của Tống Huyền Khanh. Đối với việc Tống Huyền Khanh về nhà ngoại Tống Nguyên Vấn cũng không vui mừng lắm, từ trước đến nay ông ta vẫn luôn không quan tâm đến đứa con gái này của mình, hơn nữa Tống Huyền Khanh gả cho Hứa Quốc Hoa, một người không có địa vị gì ở nhà họ Hứa. Mà Tống Huyền Khanh còn dẫn theo Lâm Thanh Diện trở về, khiến cho Tống Nguyên Vấn cảm thấy hơi xui xẻo, vì vậy sau khi nói qua loa vài câu với bọn họ thì để bọn họ rời đi. Mặc dù nhà cổ của nhà họ Tống vẫn còn chỗ ở, nhưng Tống Nguyên Vấn không muốn cho bọn họ đến làm phiền mình, nên sắp xếp một nhà Tống Huyền Khanh ở nhà Tống Quốc Lương. Tống Quốc Lương và Triệu Liên mới mua một căn biệt thự nhỏ hai tầng, vừa sửa sang xong chưa được bao lâu, hai người ước gì một nhà Tống Huyền Khanh vào nhà mình ở, như vậy bọn họ có thể khoe khoang nhà mới của mình rồi. Tống Uy quay về huyện Ngọc Điền, tất nhiên là trở về nhà mình, nhưng Triệu Liên bảo anh ta trở về nói với ba mẹ anh ta, buổi tối cùng đến ăn một bữa cơm, đón gió tẩy trần cho một nhà Tống Huyền Khanh. Bên trong biệt thự nhỏ của nhà Triệu Liên, Triệu Liên đang vô cùng đắc ý giới thiệu nhà mình cho gia đình Tống Huyền Khanh. “Ở huyện Ngọc Điền căn biệt thự nhỏ này của nhà chị cũng được coi là cao cấp nhất rồi, lúc trước vẫn là Vân Xuyên nhờ vào quan hệ với ngài Phùng mới mua được, nếu không các em đến còn không có chỗ ở đâu.” Triệu Liên cười nói. Tống Huyền Khanh nghĩ thầm biệt thự nhỏ này còn kém xa biệt thự nhà bà, nhưng mà bây giờ ở nhà người ta, bà cũng không tiện tranh cãi với Triệu Liên, nên vẫn luôn mỉm cười gật đầu. Triệu Liên thấy Tống Huyền Khanh không tranh cãi cùng mình, trong lòng lập tức cười lạnh, nghĩ thầm nếu như một nhà Tống Huyền Khanh thật sự ở biệt thự, lấy tính cách của Tống Huyền Khanh, chắc chắn đã sớm ba hoa chích chòe rồi, bây giờ xem ra, nhà bà vốn dĩ không ở trong biệt thự. Chỉ là hôm nay một nhà Tống Huyền Khanh lái chiếc xe kia lại khiến bà ta ghen ghét, thoạt nhìn rõ ràng chiếc xe đó còn tốt hơn Audi của Đường Vân Xuyên, chỉ là bà và Tống Quốc Lương đều không nhận ra, cũng không biết giá trị của chiếc xe đó. Một lát sau, Đường Vân Xuyên và Tống Lộ Tử về đến nhà, nhìn thấy cả nhà Tống Huyền Khanh thoải mái ngồi trong nhà mình, Tống Lộ Tử lập tức khó chịu. Triệu Liên nhìn thấy Tống Lộ Tử và Đường Vân Xuyên hì lên tiếng hỏi: “Lộ Tử, không phải các con đi đón mấy người nhà cô à, sao bọn họ trở về lâu vậy rồi mà bây giờ các con mới trở về.” Tống Lộ Tử tức giận ngồi xuống bên cạnh Triệu Liên, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, trong mắt chứa đầy oán hận. “Chuyện này mẹ phải hỏi Hứa Bích Hoài và tên ăn hại Lâm Thanh Diện này ý, mẹ, mẹ không biết đâu, hôm nay ngài Phùng cũng đi đến trạm xe đón người, hơn nữa còn đặc biệt dùng xe motor dẹp đường, Vân Xuyên nói là muốn tiếp đón nhân vật quan trọng, kết quả tên não tàn Lâm Thanh Diện này nhân cơ hội lái xe đi qua đường ngài Phùng đã dẹp sẵn, muốn ngăn cũng không được.” Tống Lộ Tử lên tiếng nói. Triệu Liên và Tống Quốc Lương nghe thấy lập tức mở to hai mắt, Triệu Liên vội vàng quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mắng: “Cậu cái đồ ăn hại, cậu là ngu thật hay ngu giả, đường mà ngài Phùng dẹp ra cậu cũng dám đi, nếu như ngài Phùng truy cứu chuyện này, một nhà các cậu đừng mong về Hồng Thành nữa.” Tống Huyền Khanh tái mặt, không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, cũng u oán liếc nhìn Lâm Thanh Diện. “Chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao, chắc là ngài Phùng kia sẽ không truy cứu đâu.” Lâm Thanh Diện thờ ơ nói. “Cậu còn có mặt mũi nói lời này, hôm nay nếu không phải có Vân Xuyên, cậu cho rằng các cậu còn có thể yên tâm ngồi ở đây sao? Sở dĩ ngài Phùng không truy cứu, còn không phải nể mặt Vân Xuyên sao, cậu không cảm ơn thì thôi đi, lại còn nói ra những lời không biết xấu hổ này.” Tống Lộ Tử lập tức rống lên với Lâm Thanh Diện. Đường Vân Xuyên cũng khinh bỉ liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói: “Lộ Tử, đừng tức giận với loại người này, không đáng, cùng lắm thì lần sau anh nói rõ ràng với ngài Phùng, chúng ta không có quan hệ gì với đồ ăn hại này.” Lâm Thanh Diện nhất thời dở khóc dở cười, không ngờ hai người bọn họ còn cho rằng Phùng Diệc Thần không gây phiền toái là vì nể mặt Đường Vân Xuyên. Triệu Liên và Tống Quốc Lương cũng khó chịu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, Triệu Liên lên tiếng nói: “Huyền Khanh, đứa con rể ăn hại này của em thật đúng là không biết xấu hổ, hưởng ké ánh sáng của Vân Xuyên thì thôi đi, lại còn không thèm nói một câu cảm ơn, mất mặt quá.” Tống Huyền Khanh lập tức trừng Lâm Thanh Diện, quát: “Lâm Thanh Diện, cậu còn không mau cảm ơn Vân Xuyên nhà người ta, cậu câm à?” Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: “Việc này cũng không có liên quan gì đến anh ta, con cũng không cần phải nói lời cảm ơn với anh ta.” Triệu Liên lập tức đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Lâm Thanh Diện mắng: “Cậu cái đồ không biết xấu hổ, cậu còn dám nói lời như thế này, cậu cho rằng cậu là cái thá gì chứ, hôm nay nếu cậu không nói cảm ơn với Vân Xuyên, vậy cậu cút ra ngoài cho tôi, đừng mong ở trong nhà chúng tôi!” “Vậy tôi ra ngoài ở.” Lâm Thanh Diện lập tức đứng dậy. Anh đang cảm thấy người một nhà Triệu Liên phiền lắm đấy, đúng lúc ra ngoài có thể yên tĩnh chút, hơn nữa anh còn phải đi gặp mặt Phùng Diệc Thần, vừa vặn mượn cơ hội này rời đi. “Bỏ đi, không ngờ đồ vô dụng nhà cậu còn cứng đầu lắm, vậy cậu mau cút khỏi nhà tôi, xem cậu ra ngoài rồi ở đâu.” Tống Lộ Tử bĩu môi nói. Hứa Bích Hoài không ngờ vừa đến huyện Ngọc Điền đã cãi nhau căng thẳng với nhà Tống Lộ Tử như vậy, đứng dậy nói: “Thanh Diện, có lẽ bên ngoài không thoải mái bằng trong nhà, hay là...” Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Không sao, anh ra ngoài tìm một khách sạn, đúng lúc anh cũng có ít việc.” Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, đành phải gật đầu nói: “Vậy em tiễn anh xuống dưới.” Lâm Thanh Diện không từ chối, hai người cùng nhau đi ra khỏi biệt thự nhỏ của gia đình Tống Lộ Tử. Trong lòng Tống Huyền Khanh mắng Lâm Thanh Diện vài câu, sau lại quay đầu nhìn Tống Lộ Tử cất lời: “Lộ Tử, Lâm Thanh Diện là tên ăn hại mặt dày mày dạn, cháu cũng đừng chấp nhặt với nó nữa.” “Hừ, cậu ta mặt dày mày dạn, Hứa Bích Hoài cũng không tốt lành gì, hai người bọn họ đều không phải là thứ tốt lành.” Tống Lộ Tử thầm nói. Sắc mặt Tống Huyền Khanh lập tức trở nên khó coi, nghĩ thầm cô là cái thá gì chứ, lại còn dám nói con gái của tôi, nếu không phải hôm nay ở nhà cô, bà đây đã sớm trở mặt với cô rồi. ... Dưới nhà, Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện cùng đi. “Hôm nay ngài Phùng kia dẹp đường là đặc biệt đến đón anh sao?” Hứa Bích Hoài cất lời hỏi. Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài, cười nói: “Bà xã của anh thật thông minh.” Hứa Bích Hoài lập giơ tay ra véo một cái lên cánh tay Lâm Thanh Diện, nói: “Ba hoa.” “Người nhà mẹ em bên này đều như vậy, anh đừng để trong lòng.” Hứa Bích Hoài lại an ủi. “Yên tâm đi, anh vốn không để lời bọn họ ở trong lòng, anh là cảm thấy ở bên ngoài tiện hơn, em có muốn ở cùng anh không?” Lâm Thanh Diện nói. “Em vẫn ở chỗ này đã, như thế nào đi nữa, bọn họ cũng là họ hàng, căng thẳng quá cũng không tốt lắm.” Hứa Bích Hoài trả lời. Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, dừng lại một lát rồi nói: “Em đi lên đi, đừng ra bên ngoài, chờ lát nữa không phải mọi người còn đi ăn cơm sao, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Hứa Bích Hoài gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn đi gặp ngài Phùng kia sao?” Lâm Thanh Diện ừ một tiếng. Hứa Bích Hoài do dự một lát, sau đó lên tiếng: “Không được phép ăn chơi đàng điếm, không được phép ăn cơm uống rượu cùng những người phụ nữ khác, nếu ngài Phùng kia sắp xếp cho anh, anh cũng không được đồng ý, nếu không, nếu không em...” Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Hứa Bích Hoài, lập tức kéo cô vào trong ngực, cười nói: “Yên tâm đi, trong mắt anh chỉ có một mình em, sẽ không làm chuyện có lỗi với em.” Lúc này Hứa Bích Hoài mới yên tâm, xoay người đi lên tầng. Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài lên tầng xong mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Phùng Diệc Thần. Chỉ trong chốc lát, chiếc Rolls-Royce duy nhất của huyện Ngọc Điền dừng tại cửa khu chung cư của Triệu Liên, Lâm Thanh Diện ngồi lên rời khỏi nơi này. “Anh Diện, chúng ta đi nhà hàng Húc Phong đi, đó là nhà hàng tốt nhất huyện Ngọc Điền, nơi đó em có phòng bao tốt nhất, em phải chiêu đãi anh một bữa lớn.” Phùng Diệc Thần cười nói. Lâm Thanh Diện gật đầu, đối với anh thì đi đâu cũng giống nhau. ... Chạng vạng tối, gia đình Triệu Liên, gia đình Tống Uy và gia đình Tống Huyền Khanh đi đến trước cửa nhà hàng Húc Phong. Đường Vân Xuyên đi ở phía trước cười nói: “Tôi đã đặt phòng bao ở nơi này, nhà hàng Húc Phong là nhà hàng tốt nhất huyện Ngọc Điền, phòng bao ở nơi này người bình thường muốn đặt cũng không được, tôi cũng là dựa vào quan hệ với ngài Phùng mới đặt được một phòng bao kia.” Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khâm phục nhìn Đường Vân Xuyên, cảm thấy trong thế hệ trẻ tuổi, quả thật Đường Vân Xuyên cũng coi như là một người xuất sắc. “Vân Xuyên hật lợi hại quá, phòng bao của nhà hàng Húc Phong cũng có thể lấy được, trước đây chúng tôi muốn đến nơi này ăn cơm, căn bản xếp hàng cũng không được đâu.” “Đúng vậy, chúng ta cũng là hưởng ké ánh sáng của Vân Xuyên mới có thể đến nơi này ăn một bữa cơm.” “Lộ Tử tìm được người bạn trai như Vân Xuyên, thật sự là may mắn tu tám kiếp.” Lúc này Tống Uy tỏ vẻ kỳ lạ liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lâm Thanh Diện, bèn hỏi một câu: “Anh rể tôi đâu, sao anh ấy không đến?” “Đừng nhắc đến đồ ăn hại kia với chị, đồ không biết tốt xấu, không xứng ngồi chung một chỗ ăn cơm với chúng ta.” Tống Lộ Tử lập tức nói. “Chị nói cái gì đó, anh rể tôi rất lợi hại đấy, lợi hại hơn người bạn trai này của chị, sau này chị ít nói anh ấy là đồ ăn hại đi.” Tống Uy lập tức nóng giận. Tống Lộ Tử lập tức trừng mắt nhìn, lên tiếng nói: “Tống Uy, sao bây giờ cậu lại đứng về phía người ngoài như vậy chứ, đồ ăn hại Lâm Thanh Diện đó thì có gì lợi hại, nếu không phải có Vân Xuyên, cậu ta đã sớm xong đời rồi.” Nói xong, Tống Lộ Tử thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra khi bọn họ đi đón gia đình Tống Huyền Khanh. Sau khi ba mẹ Tống Uy nghe xong, lập tức nói: “Nói đúng lắm, không có Vân Xuyên, không chừng ngài Phùng đã tìm đến tận cửa rồi, Tiểu Uy, sau này không cho phép nói giúp đồ ăn hại kia nữa.” Tiểu Uy nhếch miệng, không hề cảm thấy ngài Phùng không tìm bọn họ gây chuyện là vì Đường Vân Xuyên, nhưng anh ta cũng không thèm để ý đến Tống Lộ Tử, không nói thêm nữa. Người ba nhà cùng nhau tiến vào nhà hàng Húc Phong, đi đến phòng bao mà Đường Vân Xuyên đã đặt trước kia, sau khi ngồi xuống, Đường Vân Xuyên cầm menu đến đưa cho Tống Huyền Khanh, nói: “Gọi món ăn đi, đừng khách khí, hôm nay tôi mời khách.” Tống Huyền Khanh liếc mắt nhìn đồ ăn trên menu, phát hiện giá cả không rẻ, nhưng cũng không tính là đắt lắm. Triệu Liên cười nói: “Huyền Khanh, chắc chắn gia đình các em chưa từng đến nhà hàng cao cấp như vậy ăn cơm đâu nhỉ, xem đồ ăn trên menu đi, đừng ngại đắt, cứ gọi tự nhiên.” Tống Huyền Khanh lập tức trả lời: “Ở đây còn coi là đắt, chứ giá này ở Hồng Thành cũng bình thường thôi.” Triệu Liên lập tức lạnh mặt, trả lời: “Huyền Khanh, em cũng đừng giả làm người giàu có, nhà các em có tên ăn hại Lâm Thanh Diện kia, chỉ sợ bình thường còn rất ít khi ăn thịt, em lại còn nói món ăn ở đây không đắt.” Tống Huyền Khanh cười ha ha, lại nói: “Đừng nhìn Lâm Thanh Diện là đồ ăn hại, thằng nhóc kia có tiền lắm, cậu ta còn dẫn chúng tôi đến không ít nhà hàng cao cấp ăn cơm, đều tốt hơn so với nơi này của các chị.” Tất nhiên Triệu Liên tỏ ra không tin, lên tiếng nói: “Em nhìn xem, lại bắt đầu khoác lác rồi, cũng đã nhiều năm như vậy, em vẫn không bỏ được tật xấu khoác lác này, hơn nữa em lại còn nói Lâm Thanh Diện có tiền, cái này ai tin chứ.” Tống Huyền Khanh lập tức trừng mắt, không ngờ bọn họ lại cảm thấy mình đang khoác lác. Lúc này mẹ Tống Uy lên tiếng hỏi: “Huyền Khanh, không phải các chị ở biệt thự à, sao khi em gọi điện thoại cho Tiểu Uy, nó nói nó đang ở nhà bạn, có phải biệt thự của các chị nhỏ quá, thêm một người cũng không ở nổi." Sau đó người hai nhà đều phì cười. “Nhà tôi ở chính là biệt thự, Tiểu Uy, cháu nói với mẹ cháu một chút, cô cũng không cần phải khoác lác việc này làm gì.” Sắc mặt Tống Huyền Khanh rất khó coi. Tống Uy gật đầu nói: “Cô nói không sai, nhà họ quả đúng thật là biệt thự, hơn nữa còn là biệt thự tốt nhất Hồng Thành.” Mẹ Tống Uy lập tức lườm anh ta một cái, cất lời: “Tiểu Uy, sao con cũng hùa theo bọn họ lừa gạt chúng ta chứ, nếu nhà chị ấy ở biệt thự, con có thể đến nhà bạn con ở sao?” “Mẹ, đó là con chơi game cùng bạn, chỗ ở của bạn con cũng là biệt thự, nhưng không tốt bằng nhà cô.” Nói xong, Tống Uy lấy điện thoại di động ra, mở video và ảnh chụp mà hôm nay trước khi về anh ta quay chụp cho mọi người đang ngồi ở đây xem. “Con còn cố ý quay video và chụp ảnh đây, mọi người có thể nói biệt thự này không tốt sao?” Cả đám người nhìn video và ảnh chụp xong thì lập tức im bặt. Sắc mặt Triệu Liên và Tống Lộ Tử rất khó coi, hai người vốn còn cho rằng biệt thự nhỏ của nhà mình rất tốt rồi, nhưng vừa nhìn thấy biệt thự của nhà Tống Huyền Khanh, trong nháy mắt không còn cảm thấy biệt thự nhỏ có gì tốt nữa. “Thôi đi, ai biết có phải cậu quay chụp nhà khác hay không.” Tống Lộ Tử lẩm bẩm một câu. “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, mau gọi món ăn đi.” Tống Quốc Lương cau mày nói. Ngay lúc này, cửa phòng bao bị người đẩy ra, mấy người hùng hổ đi vào.