Triệu Bảo không ngờ Lâm Thanh Diện lại kiêu ngạo như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói: “Ha ha, đợi đến khi anh thắng được thầy của tôi, rồi mới nói mấy lời này đi.” Trương Nghệ Hâm cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện có chút ngông cuồng vô tri rồi, trong lòng nghĩ hôm nay nhất định phải dạy dỗ tên trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này mới được. Đám người trong sân nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện xong, đều nhìn anh một cách khinh thường. Trương Nghệ Hâm thân là thầy thẩm định bảo vật số một của Hồng Thành, sao có thể không so được với một tên xanh non chứ. Cho dù gia chủ nhà họ Cổ có xem trọng tên xanh non này, nhưng thẩm định bảo vật cũng không phải nói biết là biết được. Ngành này cần có thời gian để tích lũy kiến thức, không đủ tuổi tác thì căn bản không thể có nhiều trình độ được, lời này của Lâm Thanh Diện chắc chắn là bốc phét. “Tên tiểu tử này cũng quá ngông cuồng rồi, vậy mà dám nói thầy Trương không bì nổi cậu ta, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người giả đò như vậy đó.” “Ha ha, bình thường người mà nói mấy lời này đều là người không có bản lĩnh gì hết, nếu thật sự có bản lĩnh thì đều như thầy Trương, sẽ không nói năng bừa bãi.” “Thật muốn xem xem lát nữa cậu ta thua sẽ có bộ dạng như thế nào, nói không chừng gia chủ nhà họ Cổ cũng không còn xem trọng cậu ta nữa.” … Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Triệu Bảo một cái, cười nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ so một trận với thầy của anh, nhưng nếu chỉ là tỉ thí đơn thuần thì có chút hơi chán rồi, hay là chúng ta thêm chút đồ cược đi?” Đôi mắt Triệu Bảo sáng lên, đối với anh ta, trận tỉ thí này chắc chắn thầy của anh ta sẽ thắng, Lâm Thanh Diện muốn thêm đồ cược, mới là tự đào hố cho mình. “Không vấn đề gì, nếu anh đã muốn cược, vậy tôi sẽ chiều theo, nếu như anh thua rồi thì phải học tiếng chó sủa ở trước mặt tất cả mọi người, thế nào?” Triệu Bảo cười lạnh nói. Lâm Thanh Diện hoàn toàn không do dự, gật đầu, nói: “Được, nhưng nếu như thầy của anh thua, tôi cũng không yêu cầu ông ta học tiếng chó sủa, anh thay ông ta là được.” Vẻ mặt Triệu Bảo khinh miệt, nói: “Đừng nằm mơ nữa, thầy của tôi sẽ không thua anh đâu.” Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài một cái, bảo cô đợi ở bên này, anh đi so xong sẽ về, Hứa Bích Hoài gật đầu, lúc đó ở trong phòng khách, thực lực thẩm định bảo vật mà Lâm Thanh Diện thể hiện ra, đã khiến Hứa Bích Hoài hoàn toàn tin tưởng anh rồi. Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh Trương Nghệ Hâm, cười cười nhìn ông ta một cái, nói: “So thế nào?” “Chỗ ông ta có không ít đồ sưu tầm, chúng ta mỗi người thẩm định một món, để mọi người phân xét, ai có được nhiều sự ủng hộ hơn thì thắng, thế nào?” Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Được.” Triệu Bảo cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ thầy của anh ta đã ngồi trên vị trí nhà thẩm định bảo vật số một ở Hồng Thành lâu như vậy rồi, mọi người chỉ nghe đến tên của ông ta thôi, thì phải nể mặt ông ta ba phần rồi, lần này Lâm Thanh Diện thua là cái chắc. Lâm Thanh Diện và Trương Nghệ Hâm mỗi người lấy ra một món đồ sưu tầm từ trong chiếc hộp của người đàn ông trung niên đó, Trương Nghệ Hâm quan sát một hồi, thì đưa ra sự thẩm định của mình, nội dung thẩm định tương đối tỉ mỉ, từ niên đại, chế tác, và cả phân tích toàn diện về cả điển tích. Đám người nghe sự thẩm định của Trương Nghệ Hâm xong, trên mặt đều lộ ra thần sắc khâm phục, đặc biệt là người đàn ông trung niên đó. “Trình độ thẩm định của thầy Trương quả nhiên là cao siêu a, tuy tôi sưu tầm đồ cổ, nhưng muốn hiểu biết về số đồ sưu tầm như thầy Trương thế này, thật sự là khó như lên trời a.” Người đàn ông trung niên cảm thán nói. Trương Nghệ Hâm chỉ cười cười, sau đó liền quay đầu nhìn sang Lâm Thanh Diện. Lâm Thanh Diện lấy đồ sưu tầm trong tay ra, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói. Mới bắt đầu mọi người đều còn cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ là làm ra vẻ, chỉ biết bốc phét, nhưng cùng với sự thẩm định của Lâm Thanh Diện, tất cả những người có mặt đều yên tĩnh lại. Trương Nghệ Hâm cũng nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt chấn kinh, thật sự không ngờ, sự thẩm định mà người trẻ tuổi này đưa ra, thật sự không kém hơn ông ta chút nào. Hơn nữa, còn mang máng có xu thế vượt qua cả ông ta nữa. Đây thật sự chỉ là một thanh niên hơn 20 tuổi sao? Anh làm sao có thể tích luỹ được nhiều tri thức như vậy chỉ trong độ tuổi nhỏ như vậy chứ? Trương Nghệ Hâm trước giờ luôn cảm thấy, tuổi tác đại diện cho kinh nghiệm của nhà thẩm định bảo vật, dù sao tuổi tác càng lớn, nhìn thấy được càng nhiều, cũng hiểu được nhiều hơn. Nhưng ông ta đã phớt lờ đi trên thế giới này vẫn còn có một loại người, không cần tiêu phí nhiều thời gian, cũng có thể nắm bắt triệt để một loại kỹ năng, loại người này, được xưng là thiên tài. Không lâu sau, sự tường thuật của Lâm Thanh Diện kết thúc, đám người đều trầm mặc. Sự thẩm định của Lâm Thanh Diện rõ ràng là còn tốt hơn cả Trương Nghệ Hâm một chút, nhưng sự nổi tiếng của Trương Nghệ Hâm bày ra ở đó, đám người này cho dù có thiên vị một chút, cũng chỉ cảm thấy trình độ thẩm định bảo vật của hai người này, không phân cao thấp. Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào hai người một cái, nói: “Trình độ thẩm định bảo vật của người anh em này cũng thật là khiến người ta kinh ngạc a, điều này khiến chúng tôi muốn phân ra ai mạnh ai yếu, thật sự có hơi khó khăn, hay là các người cùng thẩm định một món giống nhau, như vậy thì khả năng phân cao thấp sẽ cao hơn một chút.” Đám người lập tức gật đầu, đều nói để Trương Nghệ Hâm và Lâm Thanh Diện thẩm định cùng một món, sau đó mới quyết định xem sẽ ủng hộ ai. Trương Nghệ Hâm không ý kiến, Lâm Thanh Diện cũng không. Triệu Bảo thầm mắng một tiếng, trong lòng sinh ra sự đố kỵ nồng đậm. Người đàn ông trung niên lấy ra một bức tranh từ trong hộp, sau đó mở bức tranh ra cùng với tuỳ tùng của ông ta, cười nói: “Hai vị cùng thẩm định bức tranh này đi.” Trương Nghệ Hâm và Lâm Thanh Diện đều đứng ở trước bức tranh, nhìn chằm chằm vào nó. Người trong sân cũng đều rất tò mò không biết đây là bức tranh gì, lũ lượt tiến lên trước xem. Không lâu sau, Trương Nghệ Hâm cười lên, mở miệng nói: “Đổi cái khác đi, bức tranh này là nhái thôi, tuy cũng có chút tuổi đời rồi, nhưng chỉ là tranh nhái khoảng 20, 30 năm trước, không có giá trị thẩm định cao.” Đám người ồ lên, không ngờ bức tranh nhìn có vẻ cao siêu này hóa ra lại là tranh nhái, bọn họ còn tưởng là tác phẩm của một bậc thầy nào đó chứ, không ngờ Trương Nghệ Hâm chỉ nhìn có hai cái, liền nhìn ra lai lịch của bức tranh này rồi. Nhất thời, đám người đều bắt đầu khâm phục Trương Nghệ Hâm. Người đàn ông trung niên đó cũng cười lên, nói: “Thầy Trương quả nhiên là có đôi mắt sắc sảo a, bức tranh này quả thực là do tôi mua từ một tiểu thương, tôi thấy nó nhái rất tinh xảo, cho nên định giữ lại, không ngờ bị thầy Trương nhìn thấu rồi.” “Nhưng mà cái này chắc cũng không ảnh hưởng đến đánh giá của mọi người đối với hai người, tôi đổi cái khác là được rồi.” Ý của người đàn ông rất rõ ràng, chính là cố ý muốn làm nổi bật sự lợi hại của Trương Nghệ Hâm, đến lúc đó để mọi người đều ủng hộ Trương Nghệ Hâm. Giống như tất cả mọi người, người đàn ông trung niên này vốn cũng không thích Lâm Thanh Diện, cho dù anh có một trình độ thẩm định bảo vật nhất định, cũng không nên ngông cuồng như vậy. Chính vào lúc người đàn ông trung niên cất bức tranh lại, Lâm Thanh Diện đột nhiên lên tiếng: “Bức tranh này không có đơn giản như các người nghĩ, khoan hẵng cất nó lại đã.” “Lâm Thanh Diện, anh có ý gì? Bức này chẳng qua chỉ là tranh nhái mà thôi, người ta cũng đã nói là mua từ trong tay của tiểu thương rồi, anh còn muốn làm gì nữa? Chắc không phải là muốn nhân cơ hội giở trò đó chứ?” Triệu Bảo lập tức khí thế hừng hực mà mở miệng. Lâm Thanh Diện cười cười, trực tiếp lấy bức tranh đó tới, nói với bảo vệ của nhà họ Cổ: “Đi khiêng một cái bàn tới, thuận tiện lấy một chậu nước, rồi một con dao nhỏ.”