Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi. Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý. ~~~ Lấp Lánh rất vui mừng, tình yêu cuối cùng học được cách tự mình nạp tiền cho nhãi con, không cần nó thúc giục rồi. Nhưng mà Lấp Lánh quên một cái tiền đề —— trong phó bản này Linh Quỳnh không có cách nào tự nạp cho mình được. Linh Quỳnh phải mất nửa ngày mới rút được tấm [ Giúp người thành đạt ]. Mặt thẻ cũng là một trạm xăng dầu rách nát cũ kỹ, không biết có phải là vấn đề kỹ thuật chụp ảnh hay không, có cảm giác nó như là tòa nhà lớn vậy. Nhưng mà cái giúp người thành đạt này là cái gì? Ai thành đạt? Con yêu sao? Linh Quỳnh nghiên cứu một hồi, thật sự vẫn không hiểu rõ bốn chữ này biểu đạt cái gì. "Chúng ta vẫn tiếp tục đi sao?" An Trường Kình ngồi xổm trên mặt đất, hỏi ý kiến Linh Quỳnh. Dù sao những thứ cô nói mới thực hiện được. Ca ca của cô chỉ làm bình hoa thôi. "Trời không còn sớm, hôm nay qua đêm ở chỗ này đi." . . . An Trường Kình và Khương Tầm Sở đi đến cửa hàng tiện lợi của trạm xăng dầu tắm táp một chút, dọn một chỗ có thể ở qua đêm. Linh Quỳnh đứng bên ngoài, sắc trời dần dần tối xuống. Ngay tại thời điểm Linh Quỳnh chuẩn bị đi vào, liếc thấy nơi xa có hai chiếc xe đang hướng tới bên này. Một chiếc xe nhỏ và một xe MiniBus. Xe nhỏ chạy đến khá là nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt. Người đi xuống đầu tiên chính là một người đàn ông, thấy một tiểu cô nương đứng dưới trạm xăng dầu rách nát cũ kỹ, trợn cả mắt lên. "Lão đại, có một con đàn bà ở đây này." Người đàn ông hưng phấn hướng hô lên một câu về phía sau xe. Tiếp đó có mấy người lục tục ngo đi ngoe xuống, dáng vẻ lưu manh, thậm chí có người trực tiếp không mặc áo, cởi trần. Thấy Linh Quỳnh đứng ở đằng kia, phản ứng mỗi người đều không khác nhau là mấy. Ánh mắt giống như là mang theo X quang, quét từ đầu đến chân, nhìn xuyên thấu từ trong ra ngoài, làm cho người ta rất không thoải mái. "Cmn, thật đúng là có đàn bà." "Không phải nóng đến mức có ảo giác chứ?" "Ảo giác cái rắm, không phải đứng ở đằng kia à?" Bây giờ con gái cũng chưa tính là hiếm lạ, nhưng ăn mặc sạch sẽ như vậy, còn xinh đẹp như vậy, cho dù là trước tận thế hay bây giờ cũng rất khó gặp. Người được kêu là lão đại cuối cùng cũng xuống xe. Người đàn ông nhìn qua cỡ ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, đeo kính áp tròng, dáng người trung bình, khuôn mặt làm cho người nhìn không mấy thiện cảm. Tiểu cô nương yên lặng đứng ở đằng kia, ngũ quan xinh xắn mang theo ý cười nhợt nhạt. Mặc trên người bộ váy khoa trương sặc sỡ, được tia sáng ảm đạm chiếu lên người, lại có mấy phần kỳ quái. Nhưng mà một loại cảm giác đặc thù của đàn ông đã làm phai đi cái phần kỳ quái này rất nhiều. Lão đại dựa vào xe, ngậm một điếu thuốc lá chưa nhóm lửa. Bọn đàn em nhìn nhau vài lần, lập tức hèn mọn hướng tới gần Linh Quỳnh. "Em gái sao lại một mình ở chỗ này làm gì?" "Không bằng đi chơi cùng các ca ca nha?" "Em gái đi một mình sao?" Các loại ánh mắt ác ý không chút nào che giấu nào dò xét trên thân Linh Quỳnh. Linh Quỳnh đang nhìn chiếc xe phía sau bọn họ, một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, khóe miệng ý cười cong lên càng nhu thuận, "Các anh có xăng không?" Một người trong nhóm xoa xoa hai tay, cười hì hì nói: "Xăng đương nhiên là có, đừng nói là xăng, cho dù là sữa ca ca cũng có." Lời này làm cho mấy người cười vang. Lời nói ra thì càng là không kiêng kị gì, phi thường khó nghe. Có thể là do Linh Quỳnh quá mức tinh xảo, biểu hiện giống như búp bê trưng bày trong tủ kính, lộ ra cảm giác yếu ớt, nên những người này không trực tiếp động thủ. Linh Quỳnh vẫn như cũ bình tĩnh đứng nơi đó, không có chút buồn bực nào. "Các người định làm gì!?" Linh Quỳnh đột nhiên bị người kéo ra đằng sau, trực tiếp thoát ra khỏi vòng vây, bị người đứng chắn trước mặt. Khương Tầm Sở che chở cho Linh Quỳnh, cảnh giác nhìn người đối diện. Những người này từ đâu xuất hiện? Khương Tầm Sở xuất hiện, cũng không làm cho đám người này kiêng kị, ngược lại còn cười vang lên. "Ôi chao, còn có một tiểu bạch kiểm nữa này, nhìn cái thân thể này đi, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ?" "Tên tiểu bạch kiểm này lớn lên so với con gái còn xinh đẹp hơn này, không biết cảm giác lúc ấy có giống con gái không." "Khẩu vị mày mặn quá đó." Bọn họ nói lời nói thô tục không chút kiêng kỵ, cười chói tai. Mặt Khương Tầm Sở càng ngày càng khó coi, hai đầu lông mày lộ ra một chút chán ghét. Hắn kéo Linh Quỳnh lùi về sau, chuẩn bị chạy. "Ai, đi đâu thế, ai cho mày đi." Hai người trực tiếp đứng ra chặn đường đi của bọn họ, một người trong đó đưa tay ra bắt lấy Linh Quỳnh. Khương Tầm Sở ngăn lại một chút, người kia liền bắt lấy cánh tay Khương Tầm Sở. "Đm, oắt con, đừng cản trở bọn tao!" "Chết tiệt, đẩy nó ra cho tao." "Đưa con đàn bà kia lên xe cho lão đại trước đi." Mấy người lập tức hành động. Hai người đối phó Khương Tầm Sở, hai người đối phó Linh Quỳnh. Khương Tầm Sở mặc dù liệt thể thao, nhưng độ linh hoạt tạm được, không để cho người ta bắt lấy ngay lần đầu tiên. Hắn đẩy Linh Quỳnh ra ngoài vòng vây một chút "Chạy đi." "Đ***, bọn mày muốn làm gì!" An Trường Kình không biết từ chỗ nào chạy ra, cầm theo một cây chổi, lấy tư thế công kích ra trận. An Trường Kình rống quá có khí thế, mấy người kia đều bị giật mình, ngừng lại, cùng nhau nhìn về phía hắn. Oành! Cánh mũi An Trường Kình bị đánh một cái, hai mắt bị những ngôi sao vàng vây quanh , tiếp đến cả người nhào xuống mặt đất, không động đậy. Người đàn ông đấm một cú: ". . ." Chỉ vậy thôi sao? Linh Quỳnh không chạy, cô gọi người chuẩn bị tiếp tục động thủ lại "Tôi đi cùng các người." Đám người đang chuẩn bị trổ tài thân thủ: "? ? ?" Ngoan ngoãn như vậy sao? Hình như thiếu một chút lạc thú. . . "Hứa tiểu thư?" Khương Tầm Sở cũng kinh ngạc. Những người này. . . "Yên tâm, họ không thể làm gì tôi đâu." Linh Quỳnh đẩy người chắn trước mặt ra, khí định thần nhàn bước đến bên cạnh hắn, quay đầu nói với những người khác: "Nhưng mà, các người không được động vào anh ấy." Con ngươi Khương Tầm Sở hơi co lại: "Bọn họ. . ." Linh Quỳnh dựng thẳng ngón tay lên, đặt bên môi, 'Xuỵt' một tiếng. Thân thể Khương Tầm Sở giống như là bị định tại chỗ, cứng đờ không nói được gì. Cô rõ ràng có thể chạy. Tại sao lại ở lại. Những người này sẽ làm ra chuyện gì. . . Đám nam nhân này đều có xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ bình thường, đương nhiên là thích nữ. Những lời lúc nãy cũng chỉ là thuận mồm. Nếu thật sự để bọn họ lên, không chừng là sẽ có bóng ma tâm lý. "Em gái chỉ cần nghe lời, hầu hạ chúng ta cho tốt, chúng ta không hứng thú với tên tiểu bạch kiểm này đâu." Một người trong đó cười hì hì nói. Dù sao xong việc rồi nó cũng phải chết. Linh Quỳnh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười nói: "Tôi hầu hạ người khác cũng rất chuyên nghiệp." "Rất nhanh sẽ trở lại, ngoan." Linh Quỳnh nháy mắt, sau đó vung tay lên, bày ra dáng vẻ đại lão: "Đi thôi." "Hứa. . ." Khương Tầm Sở bị người chặn lại, dùng ngữ khí ác độc uy hiếp: "Làm cái gì, hả, con gái nhà người hiểu chuyện hơn mày nhiều, cấm lộn xộn, không thì cũng đừng trách bọn tao!" . . . Khương Tầm Sở bị người đè bên ngoài, tay chân bị trói chặt, miệng bị dán kín bằng nhựa cây, không thể động đậy. Chỉ có thể nhìn xe tải dừng ở cách đó không xa. Đám người này và cô đều trong xe. Những tiếng khó nghe thỉnh thoảng truyền đến tai hắn, làm cho người ta buồn nôn. Càng nhiều hơn chính là lo lắng. . . Khương Tầm Sở sờ tảng đá sắc bén trên mặt đất, muốn cắt đứt đoạn dây thừng trói hắn. Tảng đá sắc bén cọ vào cổ tay, làm da đau rát. Dây thừng rất thô, muốn mài đứt liền vốn không có khả năng, hắn chỉ có thể mài từng chút từng chút một. Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng trên mặt không có biểu hiện quá nhiều, tận lực giữ tỉnh táo để cắt dây thừng. *** Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~