Editor: Tuna Đối phương là có ý tứ gì?! Tai nạn của ba mẹ cô có quan hệ gì với Phong Kiêu?! Cô gắt gao nắm chặt nắm tay, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Có một loại suy đoán, ở miêu tả sinh động, lại bị cô thật sâu áp chế. Rắc! Cửa buồng vệ sinh mở ra, làm cô rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Sắc mặt An Mộc tái nhợt, ánh mắt không có tiêu điểm, nhìn về phía Diệp Đồng Đồng. Diệp Đồng Đồng tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài: “Mộc Mộc, sữa tắm của cậu, một chút cũng không tốt, chỗ của tớ có một chai sữa tắm vị xoài, hôm nào……” Lời đang nói, khi nhìn thấy sắc mặt của An Mộc, đột nhiên im bặt: “Mộc Mộc, cậu làm sao vậy!” Diệp Đồng Đồng chạy nhanh về phía trước, bắt được tay An Mộc: “Mộc Mộc, có chỗ nào không thoải mái sao? Sắc mặt sao lại trắng bệt thành như vậy?” Cô cầm tay An Mộc, liền phát hiện toàn thân cô ấy phát run. Diệp Đồng Đồng nhanh chóng lấy chăng bao lấy An Mộc: “Mộc Mộc, cậu lạnh lắm à? Cậu làm sao vậy?” Bị Diệp Đồng Đồng làm ầm như vậy, An Mộc cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể hít thở thông! Cô lại lần nữa nhìn về phía di động. Phong Tử Khiêm! Phong Tử Khiêm!! An Mộc không chút nghĩ ngợi gọi cho Phong Kiêu, nhưng điện thoại của đối phương đang tắt máy, lúc này, hẳn là đang ở trên phi cơ. Cô đột nhiên ngẩng đầu, bắt lấy Diệp Đồng Đồng: “Đồng đồng, giúp tớ kêu Vệ Uy đến đây.” Diệp Đồng Đồng tuy rằng không rõ sao lại thế này, nhưng nhìn tình huống An Mộc cũng sợ tới mức không nhẹ, tức khắc gật đầu, liền chạy ra bên ngoài. Năm phút sau, một loạt bước chân trầm ổn vang lên ở phòng ngoài, Vệ Uy đẩy cửa phòng đi vào, thấy bộ dáng An Mộc, cũng hoảng sợ. Vốn cho rằng Diệp Đồng Đồng hơi khoa trương rồi, nhưng không nghĩ tới tình huống lúc này của An Mộc, thật sự rất không ổn! Sắc mặt Vệ Uy ngưng trọng: “An tiểu thư, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không? Tôi sẽ lập tức liên hệ bệnh viện!” Nói xong, anh ta liền cầm lấy điện thoại. “Không cần.” An Mộc ôm chăn, đem cơ thể cuộn tròn trong một góc ở trên giường, cô nhìn Vệ Uy, ánh mắt kiên định: “Vệ Uy, tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Vệ Uy nhíu mày, muốn nói thân thể của cô càng quan trọng, nhưng nhìn thấy bộ dáng kia của An Mộc, rốt cuộc vẫn là đem lời nói nuốt xuống đi: “Cô cứ nói.” An Mộc từng câu từng chữ mở miệng: “Ngày năm tháng sáu, mười năm về trước, Phong Kiêu ở đâu?” Vệ Uy sửng sốt, sự tình mười năm trước, theo lý thuyết, ai có thể nhớ rõ ràng? Nhưng cố tình, Vệ Uy nhớ rõ. Bởi vì một năm kia, Phong Kiêu mười chín tuổi, hắn thống lĩnh Mafia, vừa mới thành lập, bởi vì đắc tội người khác, bị một đường đuổi giết. Anh cùng Phong Kiêu mất đi liên hệ. Chờ đến thời điểm tìm được Phong Kiêu, Phong Kiêu một thân bị thương, ở…… “Thành phố C.” Vệ Uy trả lời. Tim An Mộc nhói lên, hít sâu một hơi: “Vì sao lại ở đó?” Vệ Uy liếc mắt nhìn An Mộc một cái: “Năm đó thiếu gia bị người ta đuổi giết, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng thiếu gia lúc đó ở thành phố C.” Ở thành phố C, bị đuổi giết…… An Mộc đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng! Cô lập tức từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy áo khoác, liền chạy ra bên ngoài. “Mộc Mộc, cậu định đi đâu đó?” Diệp Đồng Đồng sốt ruột đi theo phía sau cô: “Mộc Mộc, đã trễ thế này, một mình cậu ra ngoài không an toàn!” Nhưng An Mộc lại làm như không nghe thấy, mang một cái kính liền chạy ra ngoài. Diệp Đồng Đồng gấp muốn chết, cũng chạy theo cô, một người không mang giầy, một người mang dép lê, liền như vậy chạy ra ngoài khách sạn, nhưng bởi vì trời cũng đã muộn, đây lại là khách sạn cao cấp, cho nên xe taxi rất ít. Đợi trong chốc lát, liền nhìn thấy Vệ Uy lái xe đi tới: “Lên xe.”