Editor: Ngạn Tịnh Nhưng thể lực của anh, sao có thể tốt đến như vậy? Đêm qua đã lăn lộn như vậy, hôm nay thế nhưng còn có tinh lực làm loạn với mình? Lúc An Mộc còn đang chìm trong rối rắm, đối phương đã đứng dậy, đè cô ở dưới thân. ---- Sau một trận dây dưa, hai người tắm rửa sạch sẽ, nhìn lại thời gian, cũng đã 10 giờ sáng. An Mộc đẩy Phong Kiêu, “Mau đi làm đi” Phong Kiêu thong thả ung dung sửa cà vạt, liếc mắt nhìn An Mộc một cái, sau đó tà mị mở miệng, “Sau khi chúng ta ở bên nhau, hình như vẫn chưa trải qua những chuyện các cặp tình nhân khác thường làm?” An Mộc sửng sốt, “Không phải mỗi ngày đều làm sao?” Phong Kiêu híp mắt, lộ ra một nụ cười sâu xa, “A, chúng ta mỗi ngày đều làm gì?” Khuôn mặt An Mộc đỏ ửng, tên gia hỏa này khẳng định cố ý. Cô mím môi, không nói lời nào. Phong Kiêu cũng đã cười nhẹ ra tiếng, “Trừ chuyện đó ra, chúng ta có phải nên làm những việc khác nữa?” An Mộc lại sửng sốt. Phong Kiêu lại mở miệng, “Tối nay đi xem phim đi!” An Mộc nháy nháy đôi mắt sáng ngời, “Thật sao? Anh sẽ đi cùng em?” Phong Kiêu bận đến chừng nào, trong thời gian này An Mộc xem như đã hiểu rõ. Tuy rằng mỗi ngày anh đều sẽ đúng giờ tan tầm, nhưng sau khi ăn xong đều sẽ bận rộn trong thư phòng. Có đôi khi nửa đêm An Mộc chợt tỉnh giác, phát hiện anh vẫn bận rộn như cũ. Cho nên phim được chiếu ra, cô tuy rằng muốn xem, nhưng lại chưa từng mở miệng nói với Phong Kiêu. Sau khi kết hôn, An Mộc đối với Phong Kiêu, càng thêm săn sóc. Phong Kiêu ngắt nhẹ cái mũi của cô, “Ừm, 6 giờ tối, anh sẽ đến đón em!” An Mộc ngẩng đầu lên, lập tức nở nụ cười tủm tỉm, “Được” Nói xong, còn cọ cọ khuôn mặt vào bàn tay của anh. Nhưng làm xong động tác này, An Mộc liền trợn tròn mắt. Động tác này... nhìn thế nào cũng thấy giống như chú cún nhỏ đang muốn lấy lòng chủ nhân thế này! An Mộc thậm chí có thể nhìn thấy, một chiếc đuôi nhỏ đang lắc lư sau mông của mình! Phong Kiêu quả nhiên cười haha lên, sờ sờ đầu cô, sau đó đi ra ngoài. Thẳng đến khi lên xe, nụ cười của Phong Kiêu vẫn không có ý định giảm xuống. Điều này làm cho tài xế Vệ Uy sợ đến mức kinh hồn táng đảm.(*) (*) Kinh hồn táng đảm: hoảng sợ tột độ. Phải biết rằng, từ khi còn nhỏ, chỉ khi chỉnh người khác, lão đại mới cười đến âm hiểm xảo trá như vậy! ---- Thời gian rất nhanh liền đến buổi tối, Phong Kiêu lái xe, mang theo An Mộc đi đến rạp chiếu phim quốc tế. Hai người đều mang kính râm, An Mộc còn mang theo một chiếc khẩu trang, bảo đảm người khác sẽ nhận không ra, mới đi đến rạp chiếu phim. Lúc bước vào lối vào, An Mộc đang đi đến lại đột nhiên phát hiện người bên cạnh đã dừng bước chân lại. Vì thế cô cùng dừng lại, nhìn theo tầm mắt của Phong Kiêu. Cách đó không xa, có một quầy bán bắp rang bơ cùng nước ngọt. Có một đôi tình nhân, mua bắp răng, sau đó anh đút em một miếng, em đút anh một miếng, thân mật tiến vào rạp chiếu phim. Phong Kiêu đột nhiên cúi đầu nhìn về phía An Mộc, “Có muốn ăn bắp rang không?” Đôi mắt An Mộc lập tức sáng lên. Xem phim, ăn bắp rang, quả thực là không cần hạnh phúc quá như vậy có được không! An Mộc không ngừng gật đầu. Phong Kiêu nhìn thấy bộ dáng vui vẻ kia của cô, liền cười, đi qua mua hai bịch bắp rang cỡ lớn, đưa một bịch cho An Mộc. Không biết vì sao, An Mộc nhìn bộ dáng anh mặc tây trang giày da, lại ôm một bịch bắp rang bơ, lại cảm thấy thập phần khôi hài. “Được, mau vào thôi” An Mộc lôi kéo Phong Kiêu vào. Nhưng lúc này, Phong Kiêu lại nhìn về phía cách đó không xa. Cách đó không xa, một đôi tình nhân cùng cầm một bịch bắp rang bơ cỡ lớn, chụm đầu vào nhau hạnh phúc lấy bắp rang bơ ra ăn. Tầm mắt của Phong Kiêu, lại dừng trên hai bịch bắp rang bơ trên tay của hai người.