Editor: Quỷ Quỷ An Mộc quả nhiên nói, “Em đoán, mấy người phục vụ chắc chắn là đưa nhầm bánh ngọt rồi! Mang chiếc bánh có nhẫn cho em! Phong Kiêu… Anh khẽ liếc nhìn cô một cái, lặng lẽ nhét cái nhẫn vào trong hộp, “Em nghĩ nhiều rồi.” Sau đó anh liền đi trước, sắc mặt không đổi. An Mộc nhìn theo, lè lưỡi, tính tình con người này luôn thay đổi thất thường! Không phải vừa rồi vẫn còn rất tình cảm sao? Cô thần tốc chạy theo sau, đột nhiên nhớ ra cái gì, “Phong Kiêu, không phải anh đã đồng ý mua quà cho em ở nước ngoài sao? Quà của em đâu?” Hôm qua Phong Kiêu về, cô chỉ lo che giấu chuyện scandal, quên béng mất hỏi quà! Phong Kiêu dừng bước, sắc mặt vô cùng kém. Anh quay đầu, hung hãn nhìn cô, ánh mắt vô cùng nham hiểm, “Quà? Không phải đã cho em rồi sao?” An Mộc sửng sốt, “Lúc nào cơ?” Phong Kiêu lại gần, ghé sát tai An Mộc, “Không phải đã..phóng vào trong cơ thể em rồi sao?” An Mộc sững sờ, rốt cục cũng phản ứng kịp, mặt đỏ bừng, dậm chân, “Phong Kiêu, anh là đồ khốn kiếp!” “Anh chỉ khốn kiếp với em thôi!” Phong Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn 4 phía xung quanh, bởi vì hai người đang ở bãi đỗ xe, cho nên xung quanh không có ai. Anh một tay khiêng An Mộc lên vai. Từ lúc ăn cơm đến giờ anh đã kiềm chế bao nhiêu, anh cứ thế bế cô lên xe. Tiếp đó hậm hực nói, “Tặng em quà rồi mà còn bất mãn sao?” An Mộc chu môi, người này chả đưa cho mình món quà nào ý nghĩa một chút! Tuy giờ này tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm, nhưng An Mộc cũng không phải chuyện gì cũng thuận theo anh, lập tức quát nhẹ,”Bất mãn!” “Vật thì….Đánh phải cho em một lần nữa, cho đến khi em hài lòng mới thôi!” Vì thế sau đó… Cuối cùng cô chỉ có thể mở miệng xin tha thứ, nói chính mình đã hài lòng rồi. Xe chấn động suốt một giờ, mới chậm rãi khởi động, về đến biệt thự đã là 10h tối. Mệt đến không nhấc nổi chân, bởi vừa rồi làm chỗ phát tiết cho con người nào đó rũ hết buồn bực vào hành động, giờ được anh bế vào trong nhà. Tắm rửa xong xuôi, hai người nằm trên giường. Dưới tấm chăn bông, An Mộc duỗi ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Phong Kiêu, “Phong Kiêu, có phải anh đã biết điều gì rồi không?” Ban ngày bị Hạ Tâm Băng cho một cái tát, tuy Phong Kiêu không hỏi, nhưng loại chuyện này có thể điều tra ra được. Huống hồ cô còn kế thừa mọi đường nét trên gương mặt ba An và Hạ Tâm Băng, như được đúc ra cùng một khuôn. CHắc chắn Phong Kiêu đã biết rõ mối quan hệ giữa cô và Hạ Tâm Băng. Nghĩ đến lời Hạ Tâm Băng nói, An Mộc chưa bao giờ có hiềm khích gì với Phong Kiêu, chỉ là… Nếu mẹ Phong và biết chính mình là con gái của Hạ Tâm Băng, còn có thể tiếp tục ủng hộ mình với Phong Kiêu sao? Gương mặt nhỏ nhắn của An Mộc nhăn nhó, bộ dáng này làm cơn giận của Phong Kiêu hooàn toàn tiêu tan. Bỗng anh cảm thấy mình thật là buồn cười. Cô nhóc này trêu chọc mình, nhưng có lẽ đến giờ cô còn không nhận ra cô đã trêu chọc anh thế nào, cho nên anh còn hờn dỗi làm cái gì chứ? Về việc cầu hôn… Thực sự anh không có chút tề bào lãng mạn nào, lên mạng tìm kiếm thật lâu mới làm ra cái màn đó. Phong Kiêu xoa xoa cái trán, nếu chuyện mình cầu hôn thất bại bị lộ ra, có lẽ Âu Dương Sát Sát sẽ vỗ tay chúc mừng, mà mấy tên Thượng Quan Vũ với Lăng Hi sẽ cười đến rụng răng mất! <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->