Editor: Quỷ Quỷ Phong Kiêu nhìn An Mộc mắt một cái, ý muốn nói “Thông minh lắm”, An Mộc vẫn tiếp tục nhìn ngó xung quanh, đến khi người phục vụ mang thức ăn lên rồi, vẫn sôi nổi góp ý, “Tôi thấy nếu mấy người hạ giá xuống một chút thì sẽ có nhiều khách hơn đó…” Người phục vụ:…..Nơi này của bọn họ phải đặt trước 10 ngày mới có chỗ! Bà cô của tôi ơi, hôm nay Phong tổng đã bao hết chỗ này, tiền đặt cọc còn gấp 10 lần người khác, ăn được bữa cơm đã đi bao nhiêu tiền như vậy mà cô còn để ý đến giá cả các món ăn hay sao? Đúng là… Phong Kiêu đảo mắt qua, người phục vụ thức thời đứng thẳng, tươi cười nói, “Ý kiến của quý khách chúng tôi sẽ ghi nhớ, để tỏ lòng biết ơn, bữa cơm hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí cho quý khách.” “Tốt như vậy sao?” An Mộc sáng bừng mắt, quả nhiên đồ miễn phí vẫn là ngon nhất! Bởi vì được miễn phí, nên cô gọi món thả phanh, gọi xong lại hỏi, “Tôi chọn bao nhiêu món rồi?” Người phục vụ khóe miệng giật giật, “Tổng cộng 18 món chính, 5 món rau trộn rồi ạ.” An Mộc:… An Mộc xấu hổ khép thực đơn lại, “Hay là em bớt đi mấy món nhé.” “Không cần.” Phong Kiêu khí phách nói, “Miễn phí mà, ăn cho bõ đi.” Chút áy náy nhỏ nhoi trong lòng An Mộc lập tức tan thành mây khói. Người phục vụ trố mắt nhìn, quý khách à, hai người như vậy mà cũng thích đồ miễn phí sao? Anh ta liền cúi đầu lui xuống. Một lát sau đồ ăn liền được bưng lên. Món ăn nào cũng tĩnh xảo, trang trí màu sắc đẹp mắt, lại ngon vô cùng.. Bởi vì bàn ăn của An Mộc và Phong Kiêu không lớn, cho nên đồ ăn cứ đều đặn được mang lên rồi dọn xuống cách 5 phút một lần, mỗi lần đổi cả bàn đổ ăn, An Mộc nhìn muốn hoa cả mắt, bùng nhỏ lại phình ra. Bữa cơm này đến một câu cũng keo kiệt không nói ra. Cuối cùng khi ăn nó rồi, cô mới vỗ vỗ bụng mình, uống một ngụm vang đỏ, thỏa mãn thở ra một hơi. “Ăn no rồi.” Phong Kiêu cười gật đầu. Vẫy tay phía đằng xa một cái, liền có người phục vụ đi tới, “Hôm nay nhà hàng chúng tôi còn có món tráng miệng là bánh tiramisu, xin đợi một chút.” Trong mắt Phong Kiêu lóe lên một tia sáng. An Mộc gật gật đầu kiểu như có cũng được không có cũng không sao cả, sau đó đứng lên, “Em muốn đi vệ sinh.” Lập tức có người phục vụ dẫn An Mộc tới phòng vệ sinh. Giải quyết xong xuôi, đang tính quay ra, đột nhiên nghe được nhóm người phục vụ đang nói chuyện bên ngoài. “Cô đã nhìn thấy cái nhẫn đó chưa?” “Đương nhiên là thấy rồi! Nhưng người đàn ông kia nhiều tiền như vậy, sao kim cương lại nhỏ thế? Ít nhất cũng phải to như quả trứng chứ!” “Haha, cô thì biết cái gì? Cô nghĩ người ta là nhà giàu mới nổi hay sao? Viên kim cương kia lớn nhỏ vừa phải, kẻ có tiền chân chính mới chả bao giờ để tâm khoe khoang, vả lại cô mang đeo quả trứng trên tay cô có thấy đẹp không?” “Chậc chậc, cô nói cũng đúng, chiếc nhẫn đó quả thực rất đẹp!” “Người ta muốn cho chiếc nhẫn vào bánh ngọt, ôi chao lãng mạn quá đi!” Hai người bên cạnh cũng xuýt xoa rồi đi ngoài. An Mộc ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt đăm chiêu. Ở bên ngoài, Phong Kiêu gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, bên cạnh người phục vụ đang thấp giọng giải thích, “Kim cương đã được đặt trong bánh ngọt, đợi đến khi An tiểu thư dùng bánh ngọt, người chơi đàn violin sẽ đi tới, đến lúc đó…”