Editor: Cà Chua. Loại tiểu thuyết Internet này, cải biên thành phim truyền hình, nữ chính do một diễn viên mới đang trên con đường đỉnh cao của sự nghiệp thủ vai! Trước đó, Hạ Tâm Băng gọi điện cho Phong Kiêu, vì có người nhà của bà ấy muốn tiến vào giới giải trí, bà ấy muốn tìm con đường tốt nhất cho cô gái đó. Giờ phút này, Hạ Tâm Băng nghe vậy tức khắc kinh ngạc, “Phong tổng, anh có ý gì?” Khóe môi Phong Kiêu gợi lên, “Ý là, bộ phim truyền hình kia đã tìm được nữ chính, dì Hạ, xin lỗi!” Hạ Tâm Băng nghe vậy trong lòng bất lực, “Anh!” Phong Kiêu không nói thêm lời nào, nhưng lại có một áp lực rất lớn qua microphone truyền đến đối phương. Hạ Tâm Băng biết, đối phương muốn đưa đến một cái tát cho bà, lại nói đến <<Thiên trường địa cửu>>, đã nói rõ là để lại cho mình, nhưng chỉ vì mình đánh An Mộc, cậu ta lập tức từ chối! Đây gọi là người một nhà! Thật đúng là chỉ biết bênh vực người của mình! Hạ Tâm Băng hít sâu mấy cái liền, lúc này mới áp chế được lửa giận, nhưng đột nhiên, bà nghĩ đến một khả năng, “Vậy xin hỏi Phong tổng, nữ chính đó là ai?” Phong Kiêu cười đầy tà khí, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói ra một cái tên, “Đường Hạ.” Hạ Tâm Băng:….Quả nhiên! Xem ra An Mộc đi tìm Phong Kiêu, không biết xấu hổ còn có quy tắc ngầm với cậu ta, chỉ vì một bộ phim truyền hình! Treo điện thoại, Hạ Tâm Băng cảm thấy vô cùng khó thở. * Sau khi trừng phạt Hạ Tâm Băng êm xuôi, Phong Kiêu liền trầm mặc. Ngẫm lại bộ dạng của cô gái nhỏ, anh gọi một cuộc điện thoại cho Đặng Hi Thần. Điện thoại đổ lên hai tiếng chuông đã lập tức được tiếp nghe. Giọng nói của Đặng Hi Thần truyền tới, “Xin chào, hoan nghênh đến với cuộc gọi của nữ sĩ Đặng. Muốn thể hiện niềm yêu mến với nữ sĩ Đặng ấn phím 1, muốn tưởng niệm nữ sĩ Đặng ấn phím 2, thằng nhãi ranh gọi điện đến ấn phím 3, nhân công phục vụ ấn phím 4.” Mí mắt Phong Kiêu giựt giựt, đây là trò mới nhất của mẹ anh sao? Lại còn….thằng nhãi ranh? Phong Kiêu ho khan một tiếng, ấn phím 4. “Xin chào, hoan nghênh tiến vào đội ngũ nhân viên phục vụ. Muốn nói chuyện phiếm nhấn phím 1, nói về chuyện quá khứ ấn phím 2, chuyện khác nhấn phím 3.” Khóe môi Phong Kiêu lại nháy một cái, nhấn phím 3. “Chào ngài, nữ sĩ Đặng đang có việc bận, gọi lại sau!” Cuối cùng Phong Kiêu không nhịn được, lập tức ngắt điện thoại! Người này! Xem ra cuộc sống gần đây của gia đình cũng khá dễ chịu, lại còn có thời gian dàn dựng một bài điện thoại lịch sự tao nhã như vậy! Phong Kiêu vừa treo điện thoại, điện thoại lại vang lên, số của Đặng Hi Thần hiện lên màn hình. Phong Kiêu nhanh chóng nghe máy, “Mẹ.” “Tiểu tử thúi, dám dùng lệnh gọi đến ta!” Phong Kiêu cười lạnh, “Không phải đang bận sao?” “Hừ, ta bận con không thể chờ một lát hả? Con xem có đứa con nào mà gọi điện cho mẹ lại thiếu kiên nhẫn như thế không? Ta bảo con chờ một lát, con lại ngắt máy! Con…!” “Mẹ, thấy mẹ dông dài quá nên con ngắt máy.” Giọng nói đối diện tức khắc dừng lại, tiếp theo là giọng nói điềm đạm, nhẹ nhàng của Đặng Hi Thần truyền tới, “Con ngoan, gọi điện cho mẹ có chuyện gì thế?” Lúc này Phong Kiêu mới mở miệng, “Con muốn hỏi mẹ một chuyện.” “Chào mừng đến với chị Đặng Tri Tâm, cảm ơn!” Phong Kiêu:…… “Chị Đặng Tri Tâm. Làm sao để làm một cô gái trẻ đang buồn rầu trở nên vui vẻ?” Phía đối diện khựng lại, tiếp theo lập tức lớn tiếng, “Trời! Tiểu tử thúi, con lại làm ai phiền lòng thế? Là tiểu Mộc Mộc sao? Tiểu Mộc Mộc tính tình thoải mái không thể dễ bị buồn rầu như thế? Có phải ngươi làm gì ghê gớm lắm khiến con bé khổ sở phải không?” Phong Kiêu:…..đây rốt cuộc là mẹ anh hay mẹ cô ấy thế?! Phong Kiêu đột nhiên cảm thấy mình đang tìm lời khuyên nhầm người thì phải? “Không phải con!” trước khi một loạt những câu trách móc của Đặng Hi Thần kịp truyền tới, Phong Kiêu nhanh chóng mở miệng giải thích.