Editor: Cà Chua. “Thật sao?” giọng nói An Mộc chứa đựng cảm giác vô cùng hưng phấn. Phong Kiêu ghé vào di động, khóe môi hơi nhếch lên,:”Là tôi.” “Tôi biết là anh mà.” Giọng nói của An Mộc thực sự hưng phấn, “Phong Kiêu, tôi muốn được thưởng, tôi muốn được thưởng!” Giọng nói bình tĩnh của Phong Kiêu truyền qua điện thoại vô cùng trầm ấm dễ nghe, “Được rồi, tôi biết rồi.” An Mộc bĩu môi, đang có hứng nói chuyện, “Anh không thể giả bộ là đến giờ mới biết sao?” Phía bên kia điện thoại ngừng lại một chút, tiếp theo thay đổi ngữ khí, có vẻ vô cùng khoa trương, “Thật vậy sao? Tôi đang rất vui vì em đây!” An Mộc:…. “Ha ha ha ha ha!” An Mộc cười to thành tiếng. Cũng không biết cười bao lâu, An Mộc nắm chặt tay, lúc này mới mở miệng, “Phong Kiêu, hôm nay tôi rất vui.” “Tôi biết.” “Sao anh biết?” “Em nói cho tôi biết.” “Vậy hả.” An Mộc mở miệng, “Vì chúc mừng tôi đạt giải, tôi mời anh ăn cơm được không?” Phía đối diện thấp giọng cười hai tiếng, “Được thôi!” Ánh mắt An Mộc sáng lên, “Tôi mời anh ăn bò bít tết nhé, tôi nhớ rõ hồi ở thành phố C, anh rất thích món này.” Phong Kiêu:…. “Sắp tới tôi cũng bận học chắc không mời được đâu, hay là tối nay, tôi mời anh bò bít tết luôn đi! Chúng ta lại có một bữa tối bên ánh nến lãng mạn cùng nhau, được không?” “……..” “A lô, anh còn đó không?” An Mộc nhìn nhìn di động, trên điện thoại vẫn còn giữ cuộc gọi mà. “……ờ” Phía đối diện ho khan một tiếng, “Chúng ta vẫn đi ra ngoài ăn đi.” An Mộc “A?” một tiếng, “Tại sao?” Phong Kiêu ngừng lại một chút, “Trong nhà có Hạ Nghe Âm, em muốn bữa tối bên ánh nến của chúng ta có thêm một bóng đèn như vậy nữa sao?” An Mộc sao có thể thông minh bằng người này, nhưng sao lại cảm thấy những lời nói đó như muốn giấu giếm mình điều gì đó nhỉ? Nhưng rõ ràng, anh ta nói rất có lí. An Mộc đột nhiên cảm thấy, bản thân ở thủ đô cũng chưa đến căn hộ, có phải đã quá lí trí rồi không! Nhìn xem, hiện tại muốn tìm một nơi riêng tư để hẹn hò cũng khó khăn. Phong Kiêu như sợ cô nói thêm điều gì, lập tức đưa ra quyết định, “Tôi đi đặt nhà hàng đây.” “Được được, vậy anh tìm nơi nào kín đáo một chút nhé, tôi không muốn có tai tiếng không hay.” “Được.” An Mộc nói tới đây, liền nhìn thấy phía trước có Dung Trạch, Ngô Tư Tư, Đào Nhạc Hạo, còn có cả đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim đứng cách đó không xa đang phất phất tay với cô, nhìn thấy ánh mắt tò mò của An Mộc, Ngô Tư Tư liền làm một động tác như đang ăn cơm. An Mộc lập tức hiểu ra, cô khẽ gõ vào đầu mình,:”Phong Kiêu ~~” Phong Kiêu nghe thấy giọng điệu ấy, biết chắc là có chuyện không hay, “Sao?” Phong Kiêu:…..”Vậy nên? Anh tới chỗ tôi chơi một lúc được không?” Phong Kiêu đang đứng đối diện Vệ Uy, cúi đầu xem văn kiện, nghe nói như thế lỗ tai lập tức dựng đứng lên. An tiểu thư có lá gan thật là to quá nhỉ! Cũng dám mời thiếu gia đến chơi sao? Vệ Uy ngẩng đầu lên, đôi mắt liếc liếc một chút, liền tức khắc bị Phong Kiêu làm cho phát sợ, cúi đầu giả điếc, trong lòng đồng thời nghĩ: mình là không khí, mình là không khí…. An Mộc dở khóc dở cười. Giọng nói của người đàn ông rõ ràng là vẫn bình tĩnh, nhưng sao lại có một chút lạnh lẽo đến hoảng sợ như vậy! An Mộc lấy lòng mở miệng, “Chuyện đó, tôi sẽ bồi thường xứng đáng cho anh, được không?” “Bồi thường thế nào?” An Mộc cắn môi, “Tôi chiên bò bít tết cho anh ăn!” Phong Kiêu:….. Từ phía xa, Ngô Tư Tư gọi to một tiếng An Mộc, đám người kia đã lên xe hết, An Mộc nóng nảy, “Tạm thời như thế đã nhé, tôi treo máy đây.”