Editor: Cà Chua. Hứa Lộ nghe nói thế sửng sốt. Người dẫn chương trình lúc này mới nhìn về phía dưới sân khấu, phục hồi tinh thần lại, người dẫn chương trình nói giống như hờn dỗi:”Vẫn hay nói Hứa Lộ và Đường Hạ như chị em tốt, mà lại quan trọng hơn thua trong giải thưởng này thế sao, sao có thể làm người dẫn dắt được? Đường Hạ, còn không nhanh đi lên!” Hứa Lộ trợn tròn mắt. Người dẫn chương trình vừa nói cái gì? Giải thưởng là của cô, sao lại phải muốn cho Đường Hạ tới lĩnh? Rõ ràng…..vai nữ phụ tốt nhất chính là mình…không thể như thế! Lời nói vừa rồi của người dẫn chương trinh lại lần nữa thoáng hiện trong đầu, “….cô chính là….Đường Hạ!” Tròng mắt Hứa Lộ co rụt lại, Đường Hạ! Cái tên mà người dẫn chương trình đọc lên chính là, Đường Hạ! Cả người Hứa Lộ đang bất động thẳng đơ trên bục nhận giải, vừa rồi chính cô còn mừng rỡ khi nghĩ giải thưởng này chắc chắn sẽ về tay mình, nhưng lúc này biểu cảm mừng rỡ của Hứa Lộ lại lộ ra rất thật, có thể nói trong sự nghiệp diễn xuất của cô, kĩ thuật diễn luôn là điều được nhắc đến một cách tự hào nhất, nhưng trong giờ phút này, cảm xúc này lại trở nên rất thật, giống như cảm giác đáng chê cười! Cô thậm chí còn không dám quay đầu, không cần đi xem, không cần đi nghe, cô cũng biết phía dưới nhóm người này, khẳng định là đang chê cười mình! Hứa Lộ cảm thấy như mọi chuyện đã kết thúc! Cô cảm thấy bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu cố gắng duy trì thanh danh chỉ trong phút chốc đã hoàn toàn sụp đổ! Cô như đang choáng váng đứng trên sân khấu, chính mắt nhìn thấy An Mộc đứng lên từ chỗ ngồi, nhìn đèn tụ quang chiếu hết lên người cô ta, dung nhan không tì vết ấy tựa như một nữ thần vừa đáp xuống! Cô ấy từng bước một đi ra, lên sân khấu, đi qua cô, cô cho rằng An Mộc sẽ nhân cơ hội này mà một phen diễu võ dương oai, sẽ cười nhạo và châm chọc mình không tiếc lời, nhưng An Mộc lại thản nhiên bước qua mặt mình, thậm chí một cái liếc mắt cũng không dừng lại trên người mình! Thái độ bất cần này giống như Hứa Lộ từ trước đến giờ chưa bao giờ ở trong mắt cô ấy! Hứa Lộ cảm thấy khó thở, tim đập mạnh, toàn thân cứng đờ. An Mộc đi đến bục lĩnh giải thưởng, cũng người dẫn chương trình trao nhau một cái ôm thật nhiệt tình. Cô kích động vô ích rồi! Cảm giác mất đi rồi lại được tìm lại, làm tâm trí cô lúc này hưng phấn không nói nên lời, thế cho nên chuyện với Hứa Lộ cô hoàn toàn cho qua. Cô cuối cùng cũng đứng trên bục nhận giải. Đôi tay cô run rẩy nhận lấy chiếc cúp, ngữ khí kích động, thậm chí đã đờ đẫn sớm học thuộc dòng cảm nghĩ khi nhận giải một lần. Ngữ khí của cô thực sự điềm đạm, nhưng người xem cũng như khán giả truyền hình đều nhìn thấy trong vẻ điềm đạm đó là một hơi thở phập phồng mãnh liệt! * Học viện điện ảnh thủ đô. Lư Tĩnh nắm chặt hai nắm đấm, hốc mắt rưng rưng. Người bên cạnh chọc chọc cô:”Rõ ràng chỉ là lúc cao hứng, cô xem Đường Hạ bình tĩnh như thế, cô khóc cái gì?” Lư Tĩnh chun mũi:”Nhưng không biết tại sao tôi lại muốn khóc.” * Tại tầng cao nhất của FAE, trước mà hình TV LCD. Phong Kiêu tay cầm ly rượu vang đỏ, hơi đưa tay, mặt lộ ra niềm vui khôn xiết, khóe môi cong lên, nhìn cô lắc đầu:”Cô gái ngốc này.” Vệ Uy bên cạnh liếc mắt một cái, vắt chân chữ ngũ, ngày thường là một người rất ít nói, giờ phút này không nhịn được, nhiều lời hẳn lên:”Thiếu gia, cảm thấy cô An xử sự thật thông minh, khác với các tiểu minh tinh khác, mới mười chín tuổi mà có thể giật được giải thưởng Bách Hoa về hạng mục nữ diễn viên xuất sắc, chắc chắn sẽ sớm kích động mà khóc, nhưng anh nhìn cô An xem, khi đoạt giải tư duy vẫn khúc chiết, ngữ khí bình tĩnh, nhận chiếc cup này chỉ dễ như ăn một bữa cơm với cô ấy.” Phong Kiêu nghe tới đó, nhướng mày:”Anh nhìn thấy cô ấy đang thực sự bình tĩnh sao?” Vệ Uy gật đầu. Khóe môi Phong Kiêu lại gợi lên:”Không, cô ấy hiện tại đã trợn tròn con mắt lên rồi, tôi dám cá, cô ấy căn bản đang không biết chính mình đang đọc cái gì đâu.” Vệ Uy:…….loại lời nói “tôi dám cá” này cũng có thể được nói ra từ miệng thiếu gia sao? Sao thế??