Đường Hoan nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Liệt, không nóng không lạnh hỏi một câu: "Có chuyện gì sao?" Đúng, ngữ khí của cô chính là ngữ khí khiến người ta bực bội, không mặn không nhạt, không nóng không lạnh, không có bất cứ cảm xúc nào, khách sáo mà lại xa cách, giống như nói chuyện với một người xa lạ vậy! Rõ ràng cô là người lì lợm bám dính lấy anh trước, giờ lại phô ra dáng vẻ khách sáo xa cách, rốt cuộc là cô muốn gì? Hỏa khí trong lòng Tiêu Liệt lập tức tăng vọt nhưng anh vẫn cố áp nó xuống, chỉ vào đĩa thức ăn trước mặt Đường Hoan: "Tôi muốn ăn món kia." Đường Hoan không chớp mắt lấy một cái, nói với người hầu: "Thiếu gia nhà các người muốn ăn món này, gắp cho anh ta chút đi." Tiêu Liệt tức tới mức mặt hết xanh rồi lại trắng, anh quăng đũa lên bàn: "Lâm Dĩ Hoan......" Rốt cuộc thì cô muốn gì? Gây chuyện lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ à? Anh còn chưa kịp nói hết, Đường Hoan đã đặt đũa sang một bên, chuẩn bị rời đi từ lúc anh ném đũa. Quá rõ ràng, cô không định nghe những lời cáu giận của anh. Tiêu Liệt không nhịn nổi nữa, nhanh chóng túm lấy cổ tay Đường Hoan: "Lâm Dĩ Hoan, rốt cuộc thì cô muốn gì?" - Trong giọng nói của anh thậm chí còn mang theo chút thỏa hiệp khó có thể phát hiện. Đường Hoan không định phản ứng lại Tiêu Liệt, cô muốn rời đi. Nhưng, cổ tay đã bị túm chặt, làm gì cũng không tránh thoát được, cố vặn tay cũng không ra, cô chỉ có thể giận dữ nhìn chằm chằm Tiêu Liệt: "Tôi phải hỏi anh muốn gì mới đúng! Anh buông tay tôi ra!" Tuy rằng ngữ khí của cô cực kỳ không tốt nhưng chẳng hiểu vì sao sau khi cô nói chuyện với mình, nhìn thấy cô tức đến mức phồng má, tâm tình của Tiêu Liệt lại dần tốt lên. Hơn nữa, sau khi tâm tình tốt lên, Tiêu tiên sinh chẳng hề biết dừng chân trước vực thẳm mà lại tiến thẳng trên con đường tìm chết, một đi không trở về... "Lâm Dĩ Hoan, tôi không buông, cô có thể làm được gì?" Tiêu Liệt giật mạnh cổ tay Đường Hoan khiến cô lảo đảo, suýt nữa thì ngã luôn lên trên xe lăn của anh. "Có phải vì trong thời gian này tôi đã quá sa sút nên cô ảo tưởng rằng mình có thể lên mặt với tôi, cho rằng có thể tùy tiện vo viên, dẫm nát tôi? Đường Hoan càng tức giận, Tiêu Liệt càng cảm thấy vui sướng. Tình trạng này tốt hơn dáng vẻ âm u mấy ngày nay rất nhiều! "Hôm nay, tôi nói cho cô biết, Lâm Dĩ Hoan, nơi cô đang đứng là địa bàn của tôi, cho nên tốt nhất là cô tôn trọng tôi, nghe lời tôi một chút, nếu không, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!" Khi Tiêu tiên sinh tìm đường chết, chắc cũng chẳng để ý xem hành vi của mình ấu trĩ đến mức nào. Biết rõ đối phương sẽ vô cùng tức giận, trừng mắt với mình sau khi nghe được những lời này nhưng anh vẫn cố tình phun ra nhiều câu ti tiện. Anh cứ muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận nhưng không thể làm gì của cô. Nếu Đường Hoan đọc suy nghĩ của Tiêu Liệt, chắc sẽ đổ luôn bát canh trên bàn vào đầu anh mất. Mẹ nó, tên thiểu năng trí tuệ chết tiệt! Bàn tay to lớn của Tiêu Liệt cứ như kìm sắt kẹp chặt cổ tay Đường Hoan, đã vậy, anh còn nói chuyện khó nghe, Đường Hoan thật sự không nhịn được nữa! Cô cúi xuống, cắn mạnh lên tay Tiêu Liệt, thừa dịp anh bị đau, buông lỏng tay thì đá vào xe lăn của anh, khiến xe lùi lại một đoạn dài. Sau đó, cô mắng to một câu: "Vương bát đản![1]" rồi đi thẳng về phòng, không thèm quay đầu nhìn lại. [1]vương bát đản: đây là một câu chửi khá nặng nề của bên Trung, Diệp mỗ không biết lên dịch thế nào sang tiếng Việt sao cho tương đương với nghĩa của từ đó, lại đủ nặng nề mà không quá vô văn hóa. Vì dù sao thì đây cũng là "văn" nên Diệp mỗ xin phép để nguyên vậy. ("Đồ vô lại/ Đồ khốn nạn/ Đồ chết tiệt/" thì không đủ nặng nề, "đồ chó chết" thì nặng quá, không hợp dùng trong văn:v, nếu mọi người thấy dùng "đồ chó chết" cũng được thì Diệp mỗ sẽ sửa lại)