“Ta ấy mà, nếu người khác không khen ta, tâm tình của ta sẽ không thoải mái. Nếu tâm tình không thoải mái, việc gì ta cũng không muốn làm.” Ngụ ý của Đường Hoan chính là: nếu các ngươi không nhìn tác phẩm của ta, không khen ta thì đừng hòng dẫn ta đi. Những người đàn ông đến từ quân đội đó còn biết làm thế nào, đương nhiên là chỉ có thể đánh bạo nâng mắt, nhìn túi thơm đang đung đưa theo tay Đường Hoan mà thôi. Không xem còn đỡ, xem rồi thì bọn họ đều không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Tuy rằng đám đàn ông bọn họ không biết thêu thùa nhưng quần áo trong quân đều là các đại cô nương, tiểu tức phụ tự tay may. So với cái túi thơm này, trình độ thêu thùa của những người phụ nữ ấy còn cao hơn rất nhiều. “Trưởng Công chúa thêu đẹp, rất đẹp.” Người dẫn đầu im lặng một lát, sau đó căng da đầu nói. Đường Hoan cười đầy hàm ý với họ rồi giơ một ngón tay… Hai ngón tay. Ba ngón tay. Khi những người đàn ông đó ngã xỉu xuống đất, cô ngoắc ngoắc ám vệ đứng canh tại góc tối. “Ném bọn họ tới phòng chứa củi, trông giữ cẩn thận.” Bột thuốc của Lý thái y tốt thật, quả không hổ danh ngự y cung đình. Nếu không phải thế giới này đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của Đường Hoan khiến cả thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, không còn sức đi học những thứ khác thì có khi cô đã theo Lý thái y rồi học chế thuốc rồi. Nhốt người vào phòng chứa củi không lâu thì Thái tử Cố Vũ cũng khí thế dẫn theo kẻ dưới đi tới. “Thái tử ca ca đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa.” Đường hoan vô cùng bình tĩnh, nói một cách không văn vẻ thì thái độ của cô chẳng khác nào lợn chết không sợ nước sôi. Vừa thấy Đường Hoan, Thái tử bắt đầu không tự chủ được mà trở nên bực bội. “Hiên Viên Võ mưu phản, ngươi biết không?” - Nhớ tới lý do của anh là Thái tử không hiền đức, hãm hại trung lương, gã lại cảm thấy như có một ngụm máu nghẹn ứ nơi cổ họng. “Thái tử ca ca cảm thấy tài thêu thùa của ta thế nào?” Hệ thống: [ …… ] Công lực tìm đường chết của ký chủ rác rưởi càng ngày càng cao. “Đang nói đến chuyện Quốc gia đại sự, ngươi đừng nhắc tới những thứ chẳng liên quan như thế!” Đường Hoan lập tức quẳng túi thơm lên bàn, sau đó, cô cười như có như không: “Thái tử, ngươi không thích nghe những chuyện chẳng dính dáng tới nhau, vậy thì sao còn hỏi ta những chuyện không đính dáng tới ta?” Thái tử: “……” “Hiên Viên Võ mưu phản thì liên quan gì tới ta. Nghe nói, vì Thái tử không hiền đức nên chàng ấy mới khởi binh tạo phản chứ có phải vì Trưởng Công chúa không đủ thục đức đâu.” Thái tử tức đến mức cả người run rẩy: “……” “Thái tử, nếu xảy ra bất cứ việc gì thì phải học cách tìm nguyên nhân trên chính bản thân mình! Ngươi nhìn ngươi xem, xảy ra chuyện là nóng lòng muốn tìm người khác gánh tội thay, chẳng có tí phong phạm nào của một minh quân cả.” Đường Hoan nói những lời đầy thấm thía, dạy dỗ Thái tử. Thái tử vốn định lên tiếng ngụy biện để hành vi đê tiện của mình bớt bỉ ổi hơn nhưng Đường Hoan lại có thể dễ dàng chọc giận gã, gã chẳng muốn đệm nhạc nữa mà trực tiếp gằn giọng quát lên: “Mang ả đi cho ta!” Lại một lần nữa, hệ thống run bần bật, tự ôm chặt lấy mình. Nó chưa từng gặp một ký chủ nào chán sống như vậy, rõ ràng cô biết rõ số mình là số bia đỡ đạn mà còn dám khiêu khích người khác!