Bị nhốt cả đêm, buổi sáng mở mắt ra, mặt Đường Hoan đã trắng bệnh như một tờ giấy. Mẹ nó tên thiểu năng trí tuệ, biết để đồ ăn và nước uống lại không để giường và chăn! Chịu lạnh cả đêm, đầu Đường Hoan đau như muốn nứt toạc, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Cơ thể như vậy, chết sớm cũng tốt.... Cùng Lúc đó. Bí thư Lý tới văn phòng, để bắt đầu công việc của một ngày, việc đầu tiên hắn làm là mở hòm thư điện tử ra xem có tin tức quan trọng không. Khi nhìn thấy một bức thư nặc danh, hắn tưởng kẻ nào nhàm chắn gửi trojan[1] tới, tiện tay mở ra thì thấy bên trong là một video. Sau khi xem nội dung video, chân bí thư Lý suýt nữa thì mềm nhũn. "Boss, tiểu Lâm tiểu thư đã xảy ra chuyện!" - Bí thư Lý vội vàng cầm video đi báo cáo. Khi xem được nội dung video, cả cơ thể Tiêu Liệt gần như chấn động. Trong video, trông cô có vẻ cực kỳ phẫn nộ, chất vấn Lâm Dĩ Nhu, sau dó bị Trình Ánh bịt kín miệng từ sau lưng. Tiêu Liệt cảm nhận được Trình Ánh cực kỳ thô lỗ, biểu cảm của cô gái vốn đã yếu ớt kia lập tức thay đổi, có vẻ như cô đã cực kỳ khó chịu! Đột nhiên, ánh mắt của Tiêu Liệt tập trung tại một chỗ. "Tua lại!" - Anh gấp gáp quát lên. Đường Hoan ném điện thoại xuống gầm xe, động tác cực kỳ nhanh chóng, nếu không nhìn kỹ, có thể sẽ không thấy được. "Boss! Boss..." Boss, chân của ngài! Chân của ngài không thể chịu được cường độ vận động nhanh như vậy đâu! Bí thư Lý chỉ kịp nhìn thấy một bóng người xoẹt qua trước mắt, chờ hắn phản ứng lại, Tiêu Liệt đã xông thẳng ra ngoài văn phòng. Cô ấy gặp chuyện! Không biết vì sao, trong đầu Tiêu Liệt trống rỗng, chẳng thể có thêm bất cứ suy nghĩ nào khác, anh vô cùng hoảng loạn, tay không ngừng run rẩy. Sau khi chạy tới chiếc xe trong video giám sát ở hầm xe, anh lập tức bò xuống, không quan tâm xem mình thảm hại thế nào trong mắt người khác. Khi tìm thấy điện thoại của Đường Hoan dưới gầm xe, tay Tiêu Liệt run lẩy bẩy. "Boss, có cần báo cảnh sát không?" Tiêu Liệt có vẻ đã bình tĩnh lại nhưng bí thư Lý biết, đây chỉ là cảnh thái bình giả tạo. Nếu không, tay cầm điện thoại của boss đã chẳng nổi lên gân xanh trông đáng sợ như vậy. "Tạm thời không thể báo nguy." - Tiêu Liệt ép mình trấn tĩnh lại. Tính cách của Trình Ánh, anh đã hiểu quá rõ. Chỉ cần báo nguy, cảnh sát sẽ lập tức hành động, đến lúc đó Trình thị chắc chắn bị đá ra khỏi hàng ngũ tham gia đấu thầu mảnh đất phía nam. Trình Ánh muốn dựa vào mảnh đất đó để xoay người, nếu báo nguy, Trình Ánh sẽ nghĩ mình chẳng còn cơ hội nào để thay đổi tình tình nữa. Kẻ kiêu ngạo, nếu biết mình không thể xoay người, chắc chắn sẽ muốn kéo người khác chôn cùng, quan trọng nhất, người đó chính là vợ của Tiêu Liệt anh! Vì hiểu Trình Ánh nên dù lòng đã nóng như lửa đốt nhưng Tiêu Liệt vẫn cố ép sự táo bạo và phẫn nộ xuống. Anh tự theo dõi Trình Ánh, muốn biết xem gã giấu người ở đâu. Theo dõi liên tục ba ngày, anh phát hiện, gã hành động gần như là kín kẽ không một lỗ hổng, mỗi ngày đều đi một đường khác nhau, không chút sai lầm. Ngay cả Lâm Dĩ Nhu cũng không ra khỏi cửa kể từ khi rời khỏi Tiêu gia và trở về bên gã. Hiện tại, Tiêu Liệt hận không thể tát mình vài nhát, anh hận vì sao lúc trước đã thả Lâm Dĩ Nhu quá mức dễ dàng! [1]trojan:chương trình độc hại cho máy tính nhưng được ngụy trang như một cái gì đó được cho là lành tính.