Không nhắc tới nhiệm vụ chi nhánh còn đỡ, nhắc đến rồi là Đường Hoan lập tức muốn bùng nổ! Mẹ nó, cái nhiệm vụ chi nhánh kia là cái nhiệm vụ rách nát gì thế không biết! "Thế nào gọi là tình yêu? Giúp Tiêu Liệt hiểu rõ chân lý trong tình yêu?" Cô không phải người dẫn dắt tình yêu, sao có thể dạy một con lừa cứng đầu hiểu được chân lý trong tình yêu? Hơn nữa, nhiệm vụ chi nhánh của thế giới trước còn hoàn thành một cách hố cha như vậy! Nhìn thấy Đường Hoan sắp nổ tung, hệ thống bắt đầu tìm đường lui cho mình.... [Thật ra ta cảm thấy, không hoàn thành một vài nhiệm vụ chi nhánh nhỏ bé cũng được! Chúng ta còn cả đống nhiệm vụ mà, không vội, không vội!] Hệ thống thầm khóc chít chít. Nó có thể làm gì? Nó cũng rất tuyệt vọng! Nó đâu biết người nhìn qua thì tùy tiện, dễ nói chuyện như Đường Hoan một khi bị dẫm vào giới hạn cuối cùng lại trở nên vô tình như vậy. * * * Đường Hoan bị xích cổ bằng một sợi xích sắt, bên cạnh cô để đầy bánh kem, lương khô, đồ ăn nhanh và có thêm mấy bình nước khoáng. Trình Ánh thật sự là một người cẩn thận, vì không muốn bại lộ tung tích của Đường Hoan, gã có vẻ sẽ không quay lại nơi này trong một khoảng thời gian dài. Hơn thế nữa, gã còn lắp camera trong kho hàng, chỉ cần Đường Hoan có dấu hiệu muốn chạy là gã có thể nhanh chóng khống chế cô. Quả nhiên, người có chỉ số IQ cao làm việc kín đáo hơn người thường rất nhiều. Đường Hoan nhai bánh mì, dạ dày bỗng nhiên nhói nhói, có chút khó chịu. Hệ thống rác rưởi đã gửi video theo dõi ở hầm để xe cho thư ký Lý, nếu có người tới đó chắc sẽ tìm được chiếc di động chứa file ghi âm mà cô cố tình đặt dưới một chiếc xe. Có thể suy tính chu đáo như vậy, Đường Hoan cảm thấy mình cũng là một người có IQ cao! Bổng bổng đát! * * * Vì buổi chiều bận việc nên thư ký Lý chưa kịp kiểm tra hòm thư, chờ hắn phát hiện video theo dõi trong hòm thư đã là ngày hôm sau. Mà buổi tối hôm nay, Tiêu Liệt về nhà không thấy Đường Hoan, trong lòng Lâm Dĩ Nhu trống rỗng, chỉ có thể nói tâm tình Đường Hoan không tốt nên đi ngủ sớm. Sau đó, cô ta bắt đầu nhắc về việc mình phải rời khỏi: "A Liệt, em là một người phụ nữ có thai, cứ ở mãi nhà anh cũng không thích hợp lắm. Em chuẩn bị thu dọn hành lý, mai sẽ về nhà mẹ đẻ. Mấy ngày hôm nay cảm ơn anh... và Tiểu Hoan. Tiêu Hoan, em ấy..." - Vòng vo một hồi lâu, cuối cùng lời nói ra lại là - "Tiểu Hoan là một cô gái tốt, về sau, anh giúp em chăm sóc em ấy cẩn thận." Tiêu Liệt chỉ cười như không cười nhìn cô ta. Trong văn phòng của tổng giám đốc có camera theo dõi. Cô ta cho rằng hành động của mình rất kín đáo nhưng thật ra những việc cô ta làm đều đã rơi vào mắt người khác. Tất nhiên, thứ gọi là văn kiện bí mật mà Lâm Dĩ Nhu nhìn thấy đều là thứ anh để cho cô ta thấy. Những lần trước là thật, chỉ có hôm nay... Là giả! Dù sao thì muốn có cái gì đó thì phải trả giá tương đương, thả mồi câu lâu như vậy, cũng nên thu lưới rồi. Thứ anh muốn Trình Ánh có, Trình ánh đã có, Lâm Dĩ Nhu cũng thành người vô dụng, tuy cô ta vẫn còn chút giá trị, ví dụ như nắm cô ta trong tay để uy hiếp Trình Ánh, nhưng dù gì thì cũng từng có tình cảm, anh không muốn làm quá tuyệt tình. Có điều, anh không ngờ, anh nể tình cũ, không tuyệt tình với người khác nhưng chưa chắc người ta cũng giống anh. "Được, vậy mai em đi khi nào, tôi dặn người đưa em đi." Lâm Dĩ Nhu vội vàng xua tay: "Không cần đưa. Em... em có thể tự đi..." Cô ta rối rắm một lúc nhưng cuối cùng cũng không nói ra tình hình của Đường Hoan cho Tiêu Liệt. Ánh đã hứa không gây khó dễ cho Dĩ Hoan, cô ta nên tin tưởng gã mới phải. Đường Hoan kéo kéo xích sắt trên cổ:...... đậu mịa nó! Đây là không gây khó dễ ấy hả?