Không có ngài trước đây, nàng ta cũng không sống đến giờ sao?

Nhưng nàng không thể nói, tuy rằng đi theo Tô Mạt, một lòng hướng về Tô Mạt, dù sao Hoàng Phủ Cẩn cũng là chủ tử của nàng, nàng không thể có bất mãn.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn hai người, thật là có chút khó xử lý rồi.

Lúc này có người tiến vào nói vị Nhạc tiểu thư kia ngất xỉu ở cửa rồi.

Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, đành phải dẫn người đi xem, chỉ thấy Doãn Thiếu Đường bị người làm ngăn lại, gấp đến nỗi nhảy lung tung, cùng với gương mặt tuyệt mỹ của hắn thì không hề xứng đôi.

"Hoàng Phủ huynh, huynh đã ra rồi, nếu không ra thì sẽ có người chết rồi." Hắn đẩy Nhạc Phong Nhi đang ngất vào người Hoàng Phủ Cẩn.

Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, cơ thể Nhạc Phong Nhi như không xương ngã vào trong lòng hắn, mềm nhũn, tỏa ra một mùi hương say nồng, không biết là hương gì.

Hoàng Phủ Cẩn quay đầu nhìn Lưu Vân đi theo hắn, Lan Nhược không có ở đây, vội vàng đem Nhạc Phong Nhi giao cho Lưu Vân, "Ngươi đưa Nhạc cô nương đi vào đi, để Lan Nhược kiểm tra giúp nàng ta xem."

Lưu Vân có phần bất đắc dĩ, cũng đành lĩnh mệnh đi, Doãn Thiếu Đường cười hề hề nhảy vào bên trong cửa, "Hoàng Phủ huynh, tại hạ vẫn là nên đi theo các người, ta cùng vị Ngụy bang chủ kia không quen biết, đi theo hai vị vẫn an toàn hơn."

Hoàng Phủ Cẩn rất không thích ánh mắt thường nhìn chằm chằm Tô Mạt của hắn, ngăn hắn định đi vào bên trong lại, "Doãn công tử, theo ta được biết, trong thiên hạ này người họ Doãn, ở đây cũng nhiều..."

Không đợi Hoàng Phủ Cẩn nói xong, Doãn Thiếu Đường vội vàng chắp tay nói: "Điện hạ, tha cho ta đi, nhà chúng ta trước đây tuy cũng được xem là đại gia tộc, cũng không rơi xuống, sau này ông nội ta lại đến chỗ làng quê, hiện giờ cũng chỉ như vậy mà thôi. Hơn nữa tại hạ cũng không phải công tử gì cả, chẳng qua chỉ là đọc vài cuốn sách, lại đi được ngàn dặm đường mà thôi."

Nếu Hoàng Phủ Cẩn thật sự cho người ta điều tra gia tộc họ Doãn, thì hắn sẽ không được an ổn rồi.

"Vậy Doãn công tử muốn đi đến đâu?" Hoàng Phủ Cẩn không định tha cho hắn, hắn không thể để Doãn Thiếu Đường đi theo như vậy.

Doãn Thiếu Đường cười nói: "Dù sao đoạn đường này du sơn ngoạn thủy, đi theo hai vị vô cùng thú vị."

Hoàng Phủ Cẩn cười ảm đạm, "Qua ngọn núi cạnh đây, cảnh sắc mỹ lệ, chẳng lẽ Doãn công tử không muốn đi xem sao? Chúng tôi có việc, ngươi cũng không vội vàng đi đâu mà."

Trước giờ vẫn luôn đi một mình, hiện giờ lại không thể, chẳng lẽ thật sự có ý đồ gì đó sao, thật sự là khả nghi.

Doãn Thiếu Đường thấy hắn hoài nghi mình, vội nói: "Tại hạ lúc này chẳng phải qua là do đi mệt rồi thôi."