Quả thật là quá nực cười rồi!

Phỉ Thúy tức giận tái mặt đi, chỉ vào Lan Nhược nói không ra lời.

Lan Như cười cười, hảo tâm nhắc nhở: "Phỉ Thúy cô nương, cô cũng đừng cố tình gây sự, cô có chứng cứ gì nói chúng ta giả mạo tiểu thư nhà các ngươi? Chỉ bằng mấy tên du côn tới gọi chúng ta Thẩm tiểu thư Thẩm thiếu gia? Dạo này có một số người không có mắt nhìn."

Lời của nàng càng khiến Phỉ Thúy tức giân, nhưng lại không nói lên lời, nàng ta hung hăng nói: "Dù sao, dù sao ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi dám giả mạo tiểu thư nhà chúng ta, thì tự gánh lấy hậu quả!"

Lan Như vẫn cười như cũ, "Phỉ Thúy cô nương, tức giận không tốt, tiểu thư của chúng ta nói, nữ hài tử tức giận nhiều sau này làn da sẽ chuyển sang màu vàng, quay về nói cho tiểu thư các ngươi, làm ngươi phải quanh minh lỗi lạc, đừng có lén lút."

Phỉ Thúy tức giận đến toàn thân phát run, nói không ra lời, "Ta, ngươi, các ngươi, các ngươi cứ chờ xem!"

Nàng ta thở phì phò dẫn người rời đi.

Chờ nàng ta vừa đi, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thay đổi y phục đi xuống lầu, hai người đều không thích phô trương, nhưng là có mấy người Lan Nhược Lưu Hỏa ở đây, nếu chủ tử nhà mình ăn mặc quá bình thường, vậy thì là do bọn họ vô năng.

Cho dù là chủ tử yêu cầu phải khiêm tốn, bọn họ cũng vừa là khiên tốn vừa xa hoa.

Một bộ quần áo cho dù là bình thường, cho dù là Tô Mạt chỉ mặc một lần, yêu cầu của bọn họ cũng vô cùng hà khắc.

Dù sao cũng có bạc, không dùng cho chủ từ thì dùng cho ai?

Cho nên chỉ cần là người biết thức thời, nhìn một cái liền biết Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không phải là người bình thường, không dám đắc tội, mà người không biết thức thời thì càng không cần nói đến.

Tô Mạt nhìn bọn họ một chút, "Chuẩn bị một chút, chúng ta tiếp tục khởi hành xuôi nam."

Nàng đã bứt dây động rừng, cũng không muốn tốn thêm thời gian chơi cùng với vị đại tiểu thư kia.

Lưu Vân và Lưu Hỏa chuẩn bị đồ đạc, đồ đạc mang theo không nhiều, dù sao trên đường đều có người dựa theo yêu cầu của bọn họ mà chuẩn bị.

Lan Nhược giúp Lưu Vẩn thu dọn quần áo, xa phu đưa xe ngựa và ngựa đã chuẩn bị tốt tới, bốn con ngựa đều được chăm sóc vô cùng tốt, tinh thần tỉnh táo.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên xe ngựa, Lan Nhược và Lan Như lên một chiếc khác, huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa cưỡi ngựa đi hai bên.

Đoàn người chưa tới bến tàu, đã bị người chặn lại trên đường.

Đối phương có tổng cộng hai mươi ba người, một người lớn người và ngựa, vẻ mặt hung dữ, trên mặt che vải đen, hùng hổ, vừa thấy liền biết không tốt đẹp gì.