Bởi vì nơi đây là con đường sầm uất, có nhiều dân chúng ở xung quanh, thì không thể nào không phát hiện ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng nếu làm một con đường thông đến chỗ khác thì vẫn có thể.

Giống như ở trong tiểu viện của Hoàng Phủ Cẩn, có một con đường thông đến rạp kịch ở đại viện, bên trong vô cùng náo nhiệt, nhưng người ngoài không hề biết.

Nàng đem suy nghĩ của mình nói cho Hoàng Phủ Cẩn, có thể giấu nhiều nam nhân như vậy mà không bị bại lộ, trừ rạp xem kịch trong đại viện, rạp hát thì chỉ còn thanh lâu.

Quán trà và quán rượu có quá nhiều người lạ ra vào, đều cần phải đăng ký với quan phủ.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức bảo Hoàng Phủ Giới cho người đi giám sát các thanh lâu trong kinh thành, mặt khác tăng thêm người canh chừng bên ngoài, khi có tín hiệu lập tức xông vào bắt người.

Những thủ hạ của Hoàng Phủ Giới đều là cao thủ đại nội, còn có cả ám vệ, hành động nhanh chóng, rất nhanh liền truyền mệnh lệnh đi.

Tô Mạt và mấy người Hoàng Phủ Cẩn phi thân qua tường rào, sau đó nhanh chóng bay lên cây ngô đồng trong sân.

Đây là một tòa nhà gồm ba viện, tiền viện và hậu viện có vẻ nhỏ, viện ở giữa lớn nhất, bọn họ trốn trên cây có thể nhìn được toàn cảnh xung quanh.

Ở phía đông bắc hậu viện vẫn còn đèn sáng, các nơi khác đều tối đen như mực.

Một đám mây bay tới, che mất ánh trăng, ánh sáng càng thêm ảm đạm.

Hoàng Phủ Giới không thể nhìn rõ xung quanh, Tô Mạt thường ngày rất chăm chỉ luyện công, hơn nữa có Hoàng Phủ Cẩn và Kim Liên trợ giúp, đã khác xưa rất nhiều, trong bóng đêm như vậy dùng đến nội lực thì vẫn có thể nhìn thấy một chút.

Hoàng Phủ Cẩn thì hoàn toàn không bị bóng đêm cản trở, dù sao cũng không phải là tối hoàn toàn, hắn đưa nội lực lên mắt, có thể nhìn rõ mọi vật trong viện.

Hoàng Phủ Giới không có tính nhẫn nại, định nhảy xuống trực tiếp điều tra, Tô Mạt giữ lấy vai của hắn, ý bảo hắn bình tĩnh lại.

Tòa viện này khiến nàng cảm thấy vô cùng quỷ dị, bên trong im lặng không hề có tiếng động, đây không giống bình thường!

Nàng quay đầu nhìn các nhà xung quanh, trong lòng khẽ giật mình, nhẹ nhàng kéo ống tay Hoàng Phủ Cẩn, ý bảo hắn nhìn thử.

Hoàng Phủ Cẩn đã sớm để ý, tòa nhà này so với các nơi khác thì vô cùng yên tĩnh, hắc ám, hơn nữa bọn họ ở đây càng lâu, càng có cảm giác đi vào một cái động không đáy.

Hắn tung ra vài chưởng, hướng xuống dưới đất và về phía bắc của nhà giữa, nhưng lại giống như ném đá xuống biển, không hề có động tĩnh gì.

Hoàng Phủ Giới không nhịn được nói: "Chúng ta trực tiếp xông vào bao vậy chúng."