Hoàng Phủ Giác vừa nghe, bèn nói:“Một khi đã như vậy, mọi người cùng nhau đi thôi.”

Dù sao trong cung cũng không thể ngồi xe đồng hành cũng không có gì.

Vậy Tô Mạt không có cách nào khác cự tuyệt, đành phải cùng bọn hắn đi ra ngoài cung.

Trên đường, Tô Mạt cảm giác thấy Tô Trì tựa hồ muốn đối tốt với nàng, nói vài câu thân thiết.

Nhưng mỗi một lần mở miệng, đều làm cho nàng nghe thấy có điểm kỳ quái, mất tự nhiên, rất đông cứng.

Trong lòng nàng thở dài, cần gì giả bộ chứ.

Nàng cũng bọn họ đều tốt với nàng, nàng cũng không phải nguyên bảo ( đĩnh vàng thời xưa), làm không nổi ai cũng yêu thích.

Bọn họ dụng tâm kín đáo lấy lòng nàng như vậy, ngược lại làm cho nàng càng thêm phản cảm.

Nhất là Tô Trì như vậy học không nổi, ủy khuất sự kiêu ngạo nam nhân của chính mình.

Bọn họ đi được một đoạn đường, cùng thái tử hội hợp.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Giác thân thiện, sắc mặt thái tử nhất thời âm trầm xuống.

Hoàng Phủ Giác cười nói:“Tam ca, nếu mọi người đều muốn đi Tô quốc Công quý phủ, không bằng đồng hành.”

Thái tử hừ lạnh một tiếng, nói với Tô Mạt:“Đêm qua việc đáp ứng ta, không quên chứ.”

Tô Mạt kinh ngạc nhìn về phía hắn, cái gì đêm qua?

Ngày hôm qua từ ngự thư phòng nàng trở về Kỳ Bàn viện nghỉ ngơi, căn bản không cùng hắn nói chuyện.

Thái tử lại nói:“Nhớ rõ là tốt rồi.”

Nói xong xoay người bước đi.

Tô Mạt muốn giải thích, bọn họ đi nhanh như vậy, nàng quả thực là......

Hoàng Phủ Giác đi ở bên người nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái,“Phải về nhà, đừng phá hủy tâm tình tốt.”

Tô Mạt hướng hắn cười cười, giương giọng nói với thái tử:“Điện hạ, ngươi nói hôm nay muốn tặng ta một đôi dạ quang bôi cùng một đôi tiểu ngọc mã.”

Hừ, muốn tính kế nàng!

Không có cửa đâu!

Thái tử nao nao, nha đầu này, Hoàng Phủ Giác ý cười dạt dào, chỉ biết thái tử là cố ý nói cho hắn nghe.

Thừa dịp thời điểm thái tử sửng sốt giật mình, Tô Mạt hừ một tiếng, đi nhanh ra cửa cung.

Quả nhiên Tô Việt đang ở nơi đó chờ nàng, hướng nàng vẫy tay.

Tô Mạt vội đề váy chạy tới, đã thấy xa xa một người một ngựa như tia chớp phi như bay tới, trong hoàng thành không có bày sạp buôn bán, cũng rất ít có người đi đường lui tới, cho nên hoàng thành phía nam thường xuyên có người cưỡi ngựa ra vô.

Nhất là những người làm việc trong cung.

Dám ở trong cung phóng ngựa như bay ngay cả thái tử cũng đều là lần đầu tiên gặp, dám so với hắn còn kiêu ngạo hơn, thật sự là phản!

Mọi người không kịp quát lớn, chỉ đều né tránh.