Hai bên chỉ có nệm gấm, không có giường thấp.

Tô Mạt liền ngồi chồm hỗm ở một bên.

Thái tử thấy nàng quy củ ngồi ở chỗ kia, im lặng điềm đạm, một chút cũng không giống với thời điểm tranh đấu với người ta ắc sảo bén nhọn, giống hệt như con cọp cái.

“Lệnh tỷ...... Muội, có khỏe không.” Hắn hỏi.

Nghe hắn kỳ quái dừng một chút, Tô Mạt không khỏi quay đầu nhìn hắn.

Trong mắt hắn có một tia xấu hổ bay nhanh xẹt qua, sắc mặt vẫn như cũ lãnh trầm.

Tô Mạt nhớ mang máng hắn lần đầu tiên đi Tô gia, khi đó cũng giống như ngũ điện hạ, khiêm khiêm ôn hòa.

Còn khiến nhị tiểu thư tìm các nàng đi nhìn lén.

Nói đến nhị tiểu thư, nàng ta ở hoàng quý phi nơi đó, Tô Mạt tiến cung rồi, nàng cũng chưa tới thăm nhị tiểu thư.

Tô Mạt cũng không thể tùy tiện đi lại.

Dù sao mới tiến cung, cộng thêm nàng cũng không cảm thấy nhị tỷ sẽ hy vọng mình đi thăm.

“Đại tỷ ta ở nhà phụng dưỡng tổ mẫu, nhị tỷ......” Nàng không chút nào che dấu sự châm chọc,“Thái tử muốn gặp có thể dễ dàng hơn thần nữ nhiều.”

Thái tử không để ý tới lời châm chọc của nàng, chỉ nói:“Mẫu phi ta nơi đó có chiếc gương soi rõ từng chân tơ kẽ tóc là người đem tặng.”

Tô Mạt hơi nhếch môi, nghĩ hắn có thể là đang muốn đòi nợ cũ, liền không đáp lại.

Thái tử lại nói:“Lương phi bên kia đôi bao tay bằng sợi tơ tằm, cũng là ngươi tặng.”

Lần này nàng lắc đầu, hừ, khiến cho ngươi đoán không đúng!

Tuy rằng đều do nàng tặng không khác là bao, nhưng quả thật không thwucj sự như thế.

Thái tử hừ một tiếng, cũng không quản nàng, tiếp tục nói:“Ngươi tính đối nghịch với ta sao?”

Tô Mạt sửng sốt, thái tử đây là như thế nào? Sao đột nhiên trực tiếp sắc bén, khí thế bức người như vậy?

Trước đây chỉ biết bởi vì nàng và nhị ca đi lại gần gũi với ngũ hoàng tử mà tức giận, hoặc là dùng cái loại trò trẻ con ngươi tốt với kẻ địch của ta ta liền không tốt với ngươi.

Chẳng lẽ hắn đột nhiên rẽ theo hướng thông suốt rồi, hiểu được lôi kéo thế lực trung gian?

Nàng không khỏi nhìn hắn một cái, đôi con ngươi thâm sâu cũng đang nhìn qua, nàng rũ mắt xuống mỉm cười.

“Ngươi cười cái gì?”

Tô Mạt thản nhiên nói:“Điện hạ lời này rất kỳ quái. Ta bất quá là một tiểu thần nữ, làm sao dám cùng ngài đối nghịch? Cho ta mượn mười cái lá gan ta cũng không dám.”