Ván cờ này, người đánh cờ này còn chưa biết ra sao đâu.

Suy tư một lát, hoàng đế lại đi một bước.

Tựa hồ là tìm được lối để đột phá, kế tiếp, hắn lại một mạch giành lại được đất đai bị mất.

Tô Mạt vẻ mặt ảo não, gắt giọng:“A, bệ hạ rất giảo...... A, cơ trí, chẳng những không bị ta lừa, còn ngược lại nhân cơ hội phục binh phản kích. Chơi không vui. Ta muốn giở trò xấu đây.”

Nàng đem quân cờ trắng trong tay ăn vạ đặt lên bàn cờ.

Tiếng ngọc thạch chạm vào nhau, leng keng leng keng, thanh âm nàng hờn dỗi như tiếng chuông bạc rất vui tai.

Hoàng đế cười lanh lảnh,“Thoải mái, thật sự là nha đầu thông minh!”

Tô Mạt cúi đầu, làm như ngượng ngùng cười, không để cho người ta nhìn thấy khóe môi châm biếm.

Nàng chẳng qua chỉ dùng vài thủ thuật để che mắt, đem quân tiên phong của chính mình che giấu lại, để hoàng đế nghĩ đến hắn đột phá nơi đó mới đúng.

Mà nàng ở trên bàn cờ, ít nhất đã bày vài chỗ hư hư thật thật kết hợp lại, ở sâu trong nội tâm nàng, nơi nàng muốn phát triển nhất, là tuyệt đối sẽ không cho hắn biết.

Mà điều để hắn biết, chẳng qua là nàng muốn để cho hắn biết.

Lại còn phải làm bộ nàng không muốn cho hắn biết. Cho nên chơi ván cờ này, nàng mới là mệt nhất. Cơ hồ như muốn điều động tất cả các tế bào não của mình.

Dù sao, hoàng đế cũng không phải là kẻ ngốc, thậm chí cũng là nam nhân thập phần thông minh.

Nàng nếu không phải từ nhỏ đã bị gia gia, lão ba tôi luyện ra, lại còn có khoa học kỹ thuật tiện lợi, có thể nhìn tổng quát tất cả các ván cờ xuyên suốt ngàn năm nay.

Còn có vận động trí óc tính toán các loại ván cờ.

Hơn nữa nàng quả thật cũng có chỉ số thông minh cao, nếu không, đừng nói nàn, mười người tám người trói lại cùng nhau cũng không phải đối thủ của hoàng đế.

Lần này nàng dùng một chút thủ đoạn nhỏ.

Trước dùng một cái nhìn như không có gì, thực tế là dùng trận đồ xảo quyệt đưa hắn vào tròng.

Đáng tiếc là hắn chưa được thấy kỳ phổ mà thôi.

Đó là nàng cùng gia gia, lão ba đem các sách dạy đánh cờ nổi danh, cùng với mỗi một lần có cuộc thi đánh cờ thế giới đem ra nghiên cứu trăm ngàn lần sau đó tự tổng kết ra đến chiến thuật bí mật.

Bộ dáng ngây thơ của nàng làm cho hoàng đế buồn cười, đứng dậy đấm vai vài cái, nói:“Mệt rồi, nên dùng bữa thôi. Ngươi ăn cùng trẫm đi.”

Nói xong vẫy tay nàng đi vào trong nhà.

Tô Mạt nhẹ nhàng thi lễ,“Bệ hạ, ta nơi đó còn có rượu đặc biệt chưng cất, ta phái người cưỡi ngựa thật nhanh trở về lấy ở chỗ nhị ca ta rồi.”

Hoàng đế ánh mắt như trầm xuống, cười nói:“Được, khó được ngươi có cái tâm này, trẫm đợi.”