Nàng cảm thấy nhị tiểu thư đã làm đúng, muốn bảo vệ mặt mũi hoàng quý phi.

Không thể đắc tội với hoàng quý phi.

Nếu đắc tội với hoàng quý phi, đến lúc đó thái tử phi sẽ biến thành của Tống gia.

Vậy nàng chẳng phải là công dã tràng xe cát sao.

Cho nên, may mắn mình cùng hoàng quý phi quan hệ tốt, giúp nàng bảo vệ nhị tiểu thư.

Nếu không nhị tiểu thư trở về, lão phu nhân đương nhiên sẽ không tha cho nàng ta.

Chỉ sợ sẽ bị phạt ở nhà ăn chay niệm phật ăn năn.

Vương phu nhân thấy không có đường sống quay về, nữ nhi ruột cũng không cùng chính mình đồng tâm, đành phải trở về phòng.

Lại sai người báo tin cho đại thiếu gia, kêu hắn không có việc gì về nhà nhiều hơn một chút.

Tô Mạt tỷ muội ba người ở trong phòng lão phu nhân.

Lão phu nhân nghiêng người tựa vào tháp thượng, nhìn các nàng liếc mắt một cái, nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Các ngươi là hai đứa nhỏ thông minh, luôn không cần ta nói thêm cái gì. Mạt nhi nếu muốn vào cung, phải hiểu được trong cung các loại quy củ. Điều này không giống với đi Thái Học đọc sách, chờ một chút sẽ có cô cô ở trong cung tới dạy các ngươi quy củ cẩn thận. Đại a đầu tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nhà, làm mấy chuyện khuê các thêu thùa may vá.”

Đại tiểu thư cùng Tô Mạt đáp ứng, sau đó hai người cùng nhau cáo lui.

Tô Hinh Nhi nhìn các nàng đi rồi, cũng muốn cáo lui.

Lão phu nhân hướng nàng vẫy tay,“Tam nha đầu, ngươi lại đây.”

Tô Hinh Nhi cúi đầu, chầm chập đi qua, ngón tay càng không ngừng vò khăn tay.

Lão phu nhân kêu nàng ngồi ở trên tháp thượng của mình,“Ngươi hồi nhỏ kiêu căng, đó không phải là lỗi của ngươi. Nay ngươi dần dần lớn rồi, cũng đã sửa đổi rất nhiều, tổ mẫu đương nhiên đối xử bình đẳng và thương ngươi.”

Tô Hinh Nhi gật đầu.

Lão phu nhân lại nói:“Hôm nay ngươi làm đúng, không ai dám đối với ngươi ra sao hết. Chỉ cần có lão tổ mẫu ở đây một ngày, liền nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi. Cho dù ta không có, phụ thân ngươi, cũng sẽ chiếu cố ngươi.”

Tô Hinh Nhi nức nở, quỳ trên mặt đất,“Tổ mẫu, Hinh Nhi biết sai rồi, Hinh Nhi về sau nhất định làm người ngay thẳng.”

Lão phu nhân ý bảo Xuân Thủy đem nàng nâng dậy, lại cho nàng ngồi xuống.

“Buông hết đi những thành kiến trong lòng, đi lại nhiều với đại tỷ tỷ, ngũ muội muội của ngươi nhiều hơn một chút. Về sau, gia tộc này, còn phải dựa vào các nàng ấy.”

Tô Hinh Nhi kinh ngạc nhìn lão phu nhân, tựa hồ không hiểu bà đang nói cái gì.