Tống tướng vội nói: “Bệ hạ, ngũ điện hạ tuổi trẻ khí thịnh, lại là hoàng tử, thân thể quý giá, vẫn là nên chọn người khác ạ, Nhạc Thiếu Sâm tuổi trẻ hứa hẹn, nhiều lần ở chiến trường vào sinh ra tử, giỏi về dụng binh, không bằng cho hắn đi thử xem.”

Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm không thể lại đi thử. Mất tiên cơ là mất hết, lại đi thì cũng chỉ là đền bù mà thôi, nếu thật lại thất bại, triều đình ta còn gì là mặt mũi.”

Tống tướng còn muốn nói điều gì đó, đã thấy sắc mặt hoàng đế trầm xuống, nghĩ đến hai tháng trước, ngũ hoàng tử xin xuất chiến, bị hắn cản lại, sau đó thái tử tiến cử Úc Liên Thành, kết quả hiện tại Úc Liên Thành thất bại. Nay ngũ hoàng tử xin xuất chiến, hoàng đế tựa hồ là đáp ứng.

Hắn chính là được nuôi dưỡng ở thâm cung, có thể lợi hại hơn Úc Liên Thành được sao.

Tống tướng hừ lạnh, đơn giản không mạnh mẽ phản đối nữa, chỉ chờ cơ hội. Hoàng đế nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, nhân tiện nói:: “Nếu lão ngũ muốn đi lịch lãm…”

“Phụ hoàng.” Thái tử bước ra khỏi hàng, liền quỳ xuống: “Nhi thần nếu sai lầm rồi thì chính mình sẽ bù lại, nếu nhi thần không được, xin phụ hoàng phái ngũ đệ đi.”

Hắn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt giống như nếu mình bất lợi thì thiên hạ đều như vậy.

Hoàng đế khoát tay: “Văn võ bá quan, các tư chức. Ngươi là thái tử, liền không cần đi tranh giành. Lão ngũ, ngươi cùng Tề Vương, văn võ xác nhập, trong ba tháng bắt cho trẫm Dã Khê sơn!”

Hoàng Phủ Giác lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh. Thái tử mặt trắng bệch, ánh mắt cuồng loạn: “Phụ hoàng, nhi thần cũng phải đi.”

Phụ hoàng rõ ràng thiên vị ngũ đệ, đem nhị ca đi cùng hắn, cho dù không có Hoàng Phủ Giác thì cũng có nhị ca. Hừ, nghĩ hắn không biết sao?

Ánh mắt hoàng đế nặng nề nhìn thái tử, nghiêm túc đến cực điểm nói: “Ngươi là thái tử, học xong dùng binh đánh giặc nhưng lại không biết dùng người, có năng lực như thế nào?”

Thái tử quật cường thẳng lưng: “Nhi thần nguyện lấy một chút tài học, phụ hoàng thân thể an khang, tự nhiên có thể dạy nhi thần nhiều năm nữa, nhi thần cũng không phải người si ngốc, có phụ hoàng dụng tâm dạy, chẳng lẽ nhi thần không dùng được sao?”

Tống tướng lập tức bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, thái tử một lòng nguyện lấy thân mình đến chinh phạt tội phạm làm vi thần khâm phục không thôi. Thỉnh xin bệ hạ đáp ứng.”