Tô Mạt không hề hấn gì, nàng còn ước mọi người tránh xa mình một chút, như vậy sẽ không người nào còn ý nghĩ muốn đem con gái mình gả cho Hoàng Phủ Cẩn làm Tề vương phi.

Đương nhiên nàng cũng bị không ít các thiếu nữ âm thầm chỉ trỏ, dùng ánh mắt oán hận, hèn mọn nhìn nàng, biến nàng trở thành tình địch của tất cả mọi người.

Tuy nhiên, không phải ai nhìn nàng cũng mang theo ý xấu. Có rất nhiều người dành cho nàng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn tán thưởng.

Bọn họ phải chịu khá nhiều áp lực nên khi nhìn thấy có người dám công khai biểu lộ tình cảm của mình như thế, quả là không thể tin nổi.

Nam tử tuấn mĩ phi phàm, nữ tử linh lung xinh đẹp, làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.

Tô Văn Nhi hận đến nghiến răng. Hôm nay nàng cố ý ăn mặc cực kì lộng lẫy, đeo lên người trang sức quý giá do Hoàng quý phi ban thưởng, cả người đầy lăng la châu ngọc sáng rỡ lại không chút nào thô tục mà còn kiều mỵ động lòng người.

Nàng vốn nghĩ những thứ này sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm cho bọn họ hâm mộ không thôi. Ai ngờ Tô Mạt không biết xấu hổ nắm tay Hoàng Phủ Cẩn lại cướp hết tất cả hâm mộ cùng chú ý của mọi người dành cho nàng đi mất.

Không một ai còn chú ý đến nàng, ngay cả người đang nói chuyện cùng nàng là thái tử hay nhóm người Tống Dung Hoa, tất cả đều nhìn không chuyển mắt.

Tống Dung Hoa tức giận đến nỗi mặt mày trắng bệch, liên tục dậm chân: “ Đồ không biết xấu hổ, làm dơ không khí......”

Thái độ của thái tử mới đáng nói: có điểm ái muội, có điểm phức tạp, dường như tức giận, dường như âm trầm, thậm chí có điểm......

Tô Văn Nhi cảm thấy hình như hắn có điểm thay đổi, giống như đang cố gắng đè nén điều gì đó. Nàng không hiểu tại sao chỉ trong một đêm hắn lại có biến hóa lớn như vậy.

Nếu là trước đây, hắn sẽ hừ lạnh hoặc nói vài lời châm chọc nhưng giờ hắn lại hết sức thờ ơ.

Tô Văn Nhi cảm thấy dường như có một con rắn đang chui vào người nàng, khiến cho nàng vô cùng khó chịu.

Nàng gượng cười, rủ Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa qua đó với nàng.

Tống Dung Hoa mím môi, oán hận nói: “ Không làm nàng ta cúi đầu nhục nhã, ta sẽ không mặt mũi gặp người.”

Hoàng Phủ Kha vỗ tay nàng: “Ngươi yên tâm, Văn Nhi tỷ tỷ sẽ báo thù giúp ngươi.”

Tô Văn Nhi nắm chặt tay Hoàng Phủ Kha: “Kha Kha công chúa, chúng ta cùng đi.”

Tống Dung Hoa tuy rằng rất muốn đi, nhưng nghĩ đến Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng tuyệt tình như vậy. lại đối với tô Mạt vô cùng ôn nhu, nàng liền hận tới nghiến răng.

Nàng nhất định sẽ tìm cơ hội thắng được nàng ta, cứ chờ mà xem.