Đương nhiên không phải nàng làm không tốt, lúc học đại học các sinh viên còn nói thực hay đâu, nhưng ca múa không phải sở thích của nàng.
Cho nên nếu đi sơn trang nghĩ cách sáng tác ra điệu vũ hay cần phải có người hỗ trợ, cũng may Hoàng Phủ Cẩn đưa cho nàng đến hai mươi cơ thiếp, người nào cũng xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại thạo múa ca đàn sáo, chỉ cần có người giúp đỡ quản bọn họ thật tốt.
Tuy nàng làm rất nhiều việc nhưng không phải chuyện nào nàng cũng nhúng tay vào.
Sơn trang có ba vị A Lí, Hồ tiên sinh cùng Hồ Tú Hồng phụ trách.
Vườn hoa có nhóm người A Cổ Thái cùng Lan Như coi sóc.
Mà Hương lâu còn có Hình chưởng quầy cùng nhóm người nhị ca giúp đỡ.
Cho nên, nàng không phải một mình chống đỡ, cũng không phải tự mình làm hết mọi việc, chủ yếu là nàng biết cách dùng đúng người.
Bây giờ nàng muốn làm gì có thể thỉnh những thầy dạy múa của hoàng gia đến dạy, nâng cao kĩ thuật cho các nàng.
Đang miên man suy nghĩ, Hoàng Phủ Cẩn đã nhẹ nhàng tiến tới, cầm lấy tay nàng. Tô mạt dời mắt, mỉm cười nhìn hắn.
“Chúng ta cùng đến nhìn tỷ tỷ một lát, nàng muốn thi đánh cờ ”.
Hôm qua đã thi xong các hạng mục: thi họa ( làm thơ, vẽ tranh ), nữ hồng ( thêu, may ), âm nhạc. Hôm nay sẽ thi đánh cờ ( kì ) cùng nấu ăn ( trù nghệ ), chiều nay các nữ tử sẽ thi cưỡi ngựa bắn tên ( kỵ xạ ).
Chiếm đầu bảng ở hạng mục thi họa là Tả tiểu thư, nữ hồng có Tống tiểu thư hạng nhất, đánh đàn chiếm vị trí đầu là một vị tiểu thư của Bùi gia.
Nghe nói nàng còn tham gia làm điểm tâm, ngày ấy chính nàng đã làm phòng bếp nổ tung khiến cho mọi người đến giờ nghĩ lại vẫn còn âm thầm lè lưỡi. Lúc thi đàn cùng các tiểu thư khác, nàng còn oán giận không có thi múa, rất muốn lên đài thể hiện một khúc vũ cũng may bị Bùi phu nhân hung hăng dạy dỗ một phen mới thành thành thật thật đánh đàn, không nháo nữa.
Hôm qua, Tô Mạt có nghe được tiếng đàn của nàng, tuy không rõ lắm nhưng nghe cũng, có điều âm thanh trúc trắc phức tạp, có điểm giống nhạc giao hưởng ở hiện đại, ngay cả ngũ hoàng tử khi nghe cũng kinh ngạc đến xuất thần.
Trong nhóm bọn họ, người có tiêu chuẩn thể thưởng thức âm luật cao nhất chính là Hoàng Phủ Giác, hắn nói không tệ lắm thì phải hiểu là rất tốt.
Tô Mạt không quan tâm có bao nhiêu người nhìn vào, thoải mái nắm tay Hoàng Phủ Cẩn đi tìm đại tiểu thư cùng tam tỷ tỷ.
Nàng không quan tâm, Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên vui mừng, tâm tình thư sướng đến nỗi gương mặt băng sơn vạn năm không đổi cũng xuất hiện một tia nhu tình hiếm gặp.
Hai người họ đi đến đâu, người xung quanh đều tránh ra đến đó, bởi vì bọn họ quá mức to gan, quá mức khác người. Nếu chạm mặt chỉ sợ sẽ làm bọn họ xấu hổ hoặc sợ mình ngương ngùng khi đứng trước bọn họ.
Cho nên tránh đi vẫn tốt.