Nàng khẽ cười nói:“Ngươi sao lại ngốc vậy? Hắn là người hoàng đế phái tới, chúng ta không thể thờ ơ với hắn, càng không thể đuổi hắn đi, phải cho hắn im lặng, làm việc cho ngươi.”

Hoàng Phủ Cẩn đã tỉnh táo lại, hai ngày này hắn chỉ là vì sự tình đến quá mức đột nhiên, quá mức bi phẫn thương tâm, mới đánh mất lẽ thường.

Tô Mạt nhìn hắn,“Ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, vì sao lại như vậy?”

Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, Tô Mạt lập tức uốn éo đầu hừ một tiếng:“Không nói cho ta biết? Quên đi. Ta còn có việc, đi trước.”

Nói xong định nhảy xuống.

Hoàng Phủ Cẩn cuống quít giữ chặt nàng, vội vàng nói:“Mạt nhi, không phải.”

Tô Mạt cảm thấy đắc ý, tên nhóc này, nhìn đi phải trị dứt căn bệnh này của ngươi.

“Vậy là chuyện gì?” Nàng hơi hơi cười nhìn hắn, ánh mắt giảo hoạt như một con tiểu hồ ly.

Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, chạm vào ánh mắt của nàng đột nhiên hiểu được, trong lòng nhất thời mềm lại.

Tiểu nha đầu này, luôn thông minh như vậy, làm cho hắn ở lúc thống khổ nhất thời điểm khó chịu nhất, lập tức có thể quên ngay đi những điều không vui đó, sốt ruột cũng được, vui mừng cũng được, tóm lại nàng chính là có thể làm cho hắn quên mất những điều này, trong con mắt đều là nàng.

Tiểu yêu tinh!

Hắn ngay cả cái quyền được ở một mình bi thương nuốt hận cũng đã cho nàng rồi, hắn nên như thế nào để cảm tạ nàng đây, như thế nào để yêu nàng đây?

Hắn thở dài, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, nhớ tới trong lời nói của Tô Việt, lại nói:“Nay nàng lớn rồi, thật ra không thể tiếp tục như thế nữa.”

Tô Mạt hừ một cái lại tiếp một cái, nheo mắt với hắn,“Không thể như thế, liền có thể hôn sao?”

Còn bá đạo như vậy, dùng sức như vậy, coi nàng trở thành thịt xương để hắn cắn sao?

Hoàng Phủ Cẩn hai má nhất thời đỏ bừng, nàng lại đang chế nhạo hắn, hắn áy náy nói:“Mạt nhi, thực xin lỗi...... Ta, không bao giờ làm như vậy nữa.”

Tô Mạt cười một tiếng, ai không cho hắn làm như vậy? Hai người yêu nhau, hôn nhau có quan hệ gì đâu? Chính là......

Không nên lên cơn đói khát như vậy, nàng bĩu môi, ung dung nhìn hắn, như là mèo con nhìn con mồi.

Hoàng Phủ Cẩn đành phải chủ động báo cáo, nói:“Hắn đem Diệp công công người từ nhỏ đi theo hầu hạ ta nhốt lại rồi.”

Tô Mạt a một tiếng, nàng trước kia vào trong cung của hắn, chỉ biết là hắn có một lão bộc vẫn hầu hạ hắn.

Hơn nữa nàng cũng nhìn ra được lão bộc kia có quan hệ với hắn rất đặc biệt.

“Lấy lý do gì?”